Nakroth X Aoi ~ [ Tĩnh Lặng Và Cuồng Phong ]
Ảnh Ảo
Aoi siết chặt tay, mắt không rời khỏi Nakroth. Cô cảm nhận rõ từng chuyển động nhỏ của anh, từ hơi thở nặng nề đến cách các ngón tay của anh co giật nhẹ như đang kìm nén thứ gì đó… không ổn định
Nakroth ngẩng đầu nhìn thẳng lên tháp, nơi Aoi đang đứng sừng sững dưới ánh sáng lập lòe. Trong ánh mắt đỏ như lửa kia là một sự giằng xé dữ dội—hằn học, nhưng cũng lẫn lộn với một thứ gì đó giống như… cảnh báo
Nakroth
// trầm giọng // Thật phiền phức...
Aoi
// khựng lại, nhíu mày // Ngươi bị thao túng à? Hay… có thứ gì đang kiểm soát ngươi?
Nakroth không đáp. Chỉ một cái nghiêng đầu nhẹ, rồi—vút!—anh biến mất khỏi tầm mắt, tốc độ cực nhanh. Aoi phản xạ trong tích tắc, lùi khỏi mái tháp đúng lúc lưỡi đao thứ hai chém xé qua không khí, cắt phăng cả phần mái cô vừa đứng
Aoi nghiến răng, nhún người bật ra xa, thân ảnh nhẹ như gió đáp xuống thân cây cao gần đó. Cô triệu hồi Long Trảo, lẩm bẩm
Aoi
Chưa gì đã mạnh tay rồi à...?
Nakroth xuất hiện ngay sau, đôi cánh hắc ám từ giáp sau lưng bung ra như lưỡi hái tử thần. Anh không nói gì nữa, chỉ lao đến, mỗi đòn đánh đều mang sát khí dồn dập như thể muốn kết thúc trận chiến ngay
Long Trảo của Aoi đỡ đòn chính xác, nhưng mỗi lần chạm nhau, lực đánh từ Nakroth khiến tay cô tê dại
Aoi
Ngươi cũng mạnh phết đấy...
Aoi
// lộn ra sau, giữ khoảng cách // Nhưng ta cũng không phải kẻ dễ bị áp đảo đâu!
Aoi đổi thế, rồi nhảy vụt lên cao, tung một chiêu chém xoay vòng khiến Nakroth buộc phải lùi lại. Cô đáp xuống đất, mắt nhìn thẳng vào anh, hơi thở dồn dập
Aoi
Ngươi có thể đánh, nhưng ta sẽ không bỏ chạy. Trừ khi ngươi nói cho ta biết—đã xảy ra chuyện gì ở ngọn núi này?
Nakroth dừng lại. Vai anh hơi rung, như đang vật lộn với thứ gì đó bên trong. Một giọng nói khẽ vang lên trong gió—không phải của anh, mà dường như từ đâu đó quanh ngọn núi vọng đến
???
Đứa trẻ của Bóng Tối… đã thức giấc
Aoi giật mình. Nakroth đột ngột ôm đầu, khuỵu xuống, rên rỉ như đang bị thiêu đốt từ bên trong. Aoi nhìn thấy cơ hội, nhưng không tấn công. Cô lao đến, đỡ lấy vai anh
Aoi
Nakroth! Tỉnh lại! N-Ngươi bị sao vậy!?
Nakroth nắm lấy cổ tay cô thật chặt, ánh mắt đỏ rực nhìn cô—nhưng lần này, ánh mắt ấy lại... rưng rưng
Aoi cắn môi, tay vẫn giữ lấy Nakroth đang run rẩy trong đau đớn. Cô cảm nhận rõ từng đợt năng lượng u ám tỏa ra từ cơ thể anh—không ổn, hoàn toàn không ổn. Nếu để anh ở lại đây thêm nữa, có thể Nakroth sẽ chết
Aoi
// siết chặt tay, thì thầm // Được rồi, Nakroth…ta sẽ đưa ngươi ra khỏi đây
Không để mất thêm giây phút nào, Aoi đỡ lấy thân hình cao lớn đang chao đảo của Nakroth, vòng tay anh qua vai mình rồi vận dụng khinh công. Thân ảnh cô nhẹ như gió, băng qua những bụi cây rậm rạp và vách đá hẹp, lách qua từng thân cây lớn đang chìm trong sương mù dày đặc
Phía sau, tiếng gió rít gào mỗi lúc một dữ dội. Từng luồng khí đen mờ ảo như rắn quấn bò dọc theo mặt đất, đuổi theo dấu vết hai người để lại
Aoi
// thở gấp // Ráng lên, Nakroth!
Đột nhiên, một luồng năng lượng đen phóng vụt lên, cắt ngang đường đi, buộc Aoi phải đổi hướng gấp. Cô bẻ chân, đạp mạnh lên thân cây, bật sang phía sườn núi bên kia—đoạn này có địa hình phức tạp hơn, nhưng là lối duy nhất để cắt đuôi
Sau gần nửa dặm rừng, cuối cùng, cô đến một hang đá nhỏ nằm sâu dưới rễ một gốc cây cổ thụ. Đây là nơi từng được dùng làm điểm ẩn náu khi huấn luyện trong rừng—kín đáo và an toàn
Aoi đưa Nakroth vào trong, đặt anh tựa lưng vào vách đá lạnh, rồi kiểm tra nhịp thở. Nakroth vẫn còn ý thức, nhưng mồ hôi túa ra ướt đẫm trán, ánh mắt lờ đờ như đang bị giằng xé giữa hai thế giới
Aoi
Nghe ta này, ngươi phải giữ tỉnh táo. Ta sẽ tìm cách giải trừ thứ đang giam cầm ngươi, được chưa?
Nakroth
// gượng gật đầu, lẩm bẩm // Nó… ở trong núi. Cái gì đó… đang thao túng cả vùng…
Aoi
// gật gù // Vậy thì sau khi ngươi ổn lại, chúng ta sẽ quay lại đó
Cô rút chiếc bùa hộ thân mà Airi từng đưa, đặt lên ngực Nakroth, hy vọng nó sẽ làm dịu đi phần nào ảnh hưởng của hắc khí. Ánh sáng xanh nhạt tỏa ra, nhẹ nhàng bao bọc lấy anh, khiến Nakroth thở đều hơn
Khi Nakroth đã ổn định hơn một chút, Aoi ngồi xuống cạnh anh, rút từ trong áo ra một chiếc ngọc truyền tin—một vật nhỏ hình tròn được khắc phù văn ninja, dùng để liên lạc khẩn cấp. Cô nhấn vào tâm ngọc, truyền một tia năng lượng nhẹ, giọng nói trầm xuống rõ ràng
Aoi
Airi, là em đây. Em đã tìm thấy Nakroth ở chân núi phía Tây. Hắn bị ảnh hưởng bởi một loại năng lượng đen lạ. Không phải thương tổn thể chất, mà là tinh thần bị xâm nhập
Chốc lát sau, ngọc bội sáng lên. Giọng Airi vang ra, trấn tĩnh và sắc sảo
Airi
Đưa hắn về ngay. Đừng ở lại đó thêm
Aoi
// lắc đầu // Em không thể. Chúng em bị thứ gì đó truy đuổi, giờ đang ẩn trong một hang nhỏ. Nếu rời khỏi đây, em sợ sẽ kéo nó về làng. Em cần quay lại núi để tìm gốc rễ năng lượng đó
Một thoáng im lặng. Rồi Airi đáp lại, giọng chậm rãi nhưng đầy lo lắng
Airi
Nghe cho kỹ, Aoi. Một linh ấn phong ấn cổ đã bị phá vỡ dưới ngọn núi. Chị không rõ kẻ nào làm, nhưng nguồn năng lượng ấy không thuộc về thế giới này. Nó từng bị phong ấn từ thời tổ tiên tộc Ninja. Một mình em—
Aoi
// cắt ngang // —không phải là một mình. Em đã từng học cách sống sót trong rừng ba ngày không ăn, từng đối đầu với sát thủ đêm chỉ với thanh kiếm gỗ. Em sẽ không chiến đấu để giết, mà để tìm hiểu. Nếu em thất bại, ít nhất ta vẫn có thông tin
Ngọc bội im lặng lần nữa. Cuối cùng, Airi thở ra, rất khẽ
Airi
…Được rồi. Nhưng đừng liều mạng. Nếu có dấu hiệu không ổn, rút ngay lập tức. Chị sẽ cho người tiếp ứng trong vòng một canh giờ
Aoi mỉm cười nhẹ, tắt ngọc truyền tin. Cô quay sang Nakroth, lúc này đã mở mắt mơ hồ nhìn cô
Aoi
Ngươi nghỉ ở đây đi. Ta sẽ quay lại núi, lần này không phải để đánh nhau—mà để tìm câu trả lời
Nakroth
// cố nắm lấy tay cô, thì thào // Cẩn thận… nó không chỉ là năng lượng… mà là thứ sống…
Aoi
// siết nhẹ tay hắn, đứng dậy, bẻ cổ tay // Yên tâm. Ta mà có chuyện, ngươi sẽ là người gánh trách nhiệm với Airi đấy
Cô rời hang, bóng dáng nhanh nhẹn lướt vào màn đêm dày đặc, quay ngược về ngọn núi đang chìm trong bóng tối
Aoi khẽ nhảy xuống từ một vách đá thấp, ánh mắt vẫn quét quanh từng gốc cây, khe đá, từng bụi rậm trong lòng núi
Nhưng tất cả chỉ là... bình thường. Không có dấu vết của linh ấn cổ xưa, không còn mùi khí đen, thậm chí không một chút sát khí nào còn sót lại
Aoi
Kỳ lạ thật… Không thể nào biến mất nhanh vậy được…
Sau vài phút lục soát kỹ lưỡng thêm lần nữa mà vẫn không phát hiện điều gì bất thường, Aoi quyết định quay lại hang trú ẩn. Cô rảo bước nhanh, lòng thầm mong Nakroth vẫn còn ở nguyên đó. Nhưng…
Aoi
Cái gì...? Không thể nào...
Aoi khựng lại khi bước vào hang. Trong khoảng tối lạnh lẽo, chỗ Nakroth vừa nằm nghỉ nay trống trơn. Không còn ai ở đó cả. Chỉ còn miếng bùa hộ thân cô đặt lên ngực anh ban nãy, nằm yên lặng giữa nền đá
Aoi
// nhặt miếng bùa lên, nắm chặt trong tay, cau mày // Tỉnh lại rồi thì cũng nên nói một câu chứ…
Ngay khi cô ngẩng đầu lên theo phản xạ, một cơn gió nhẹ lướt qua tán cây cao phía trên, làm vài chiếc lá rơi lả tả. Aoi bắt kịp ánh nhìn ấy—và thấy hắn
Nakroth đang đứng trên một nhánh cây cao, ánh mắt đỏ thẫm nhìn xuống cô. Vẫn là ánh mắt lạnh lẽo, nhưng lần này không còn đau đớn hay vật lộn gì nữa. Anh hoàn toàn bình tĩnh. Và im lặng
Aoi
// bước lên một bước // Ê—!
Nhưng Nakroth không nói gì. Không một lời giải thích, không một cái gật đầu cảm ơn. Chỉ lặng lẽ xoay người, rồi nhảy đi giữa các nhánh cây, bóng dáng nhanh chóng khuất hẳn vào rừng tối
Aoi
// hét lớn, giậm chân // Ngươi đúng là… cái đồ đáng ghét, khó ưa!!
Aoi
Ngươi đã hồi phục rồi... nhưng sao lại im lặng như vậy? Hay là… mọi chuyện chưa kết thúc?
Aoi ngẩng nhìn lên vầng trăng mờ sau tầng mây, rồi quay người, chậm rãi rời khỏi hang. Trong lòng, một dấu hỏi lớn đang dần hình thành—không chỉ về thứ bóng tối đã biến mất một cách đáng ngờ
Comments