* Tất cả các chi tiết liên quan đến hình sự và pháp y đều không mang tính khoa học tuyệt đối, là do tôi tự mày mò tìm hiểu. Nhắc lại, tôi ngu Lý - Hóa - Sinh!
_____________________
Lệ Thành.
Ngày thứ bảy cuối cùng của tháng bảy.
Trời âm u.
Trong căn phòng màu xám trắng ngăn nắp xếp đầy súng và cọ vẽ, người đàn ông mặc một thân sơ mi đen đang nhắm mắt tựa đầu ra sau ghế xoay nghỉ ngơi.
Bầu không khí vô cùng im ắng, đến mức chỉ còn nghe thấy tiếng thở đều đều cùng tiếng kim đồng hồ kêu tích tắc.
Đột nhiên, ngoài cửa vang lên một loạt tiếng bước chân, ngay sau đó là tiếng gõ cửa vội vã.
Người đàn ông nhíu mày, hai mắt vẫn nhắm chặt nhưng quai hàm bạnh ra, những ngón tay đặt trên mặt bàn gõ gõ từng nhịp.
“Chuyện gì?”
Người đang gõ cửa có vẻ vô cùng gấp gáp. Nghe thấy ba chữ lạnh lùng truyền ra sau cánh cửa, hắn quýnh lên, tay đặt sẵn lên chốt cửa sẵn sàng lao vào phòng bất cứ lúc nào.
“Anh Tần, xảy ra chuyện lớn rồi!”
Tiếng gõ bàn ngừng lại.
Tần Mộ Thời chầm chậm mở mắt, ngồi thẳng lưng, khôi phục lại dáng vẻ điềm tĩnh rồi gằn giọng: “Vào đi!”
Giống như chỉ chờ có thế, cậu thanh niên trẻ mở chốt cửa từ bên ngoài lao vào phòng như tên bắn. Đến khi chỉ còn cách bàn làm việc của anh một khoảng cách hợp lý, hắn ta cúi người làm động tác chào tiêu chuẩn rồi trình bày gọn ghẽ sự việc.
“Có một vụ án rất kỳ lạ, bên phía cảnh sát không thể giải quyết được.”
Người đàn ông nhìn xuống cây bút chì đang nằm lăn lóc trên trang giấy trắng, cười như không cười: “Chỗ nào không giải quyết được?”
“Chỗ nào cũng không giải quyết được.” Cậu trai trẻ cúi đầu.
Ngay lập tức, tiếng cười trầm thấp đã lan truyền khắp không khí.
Tần Mộ Thời nhặt chiếc bút chì thả gọn gàng vào trong giá đựng bút, từ từ đứng dậy đi tới giá treo đồ ở phía góc phòng. Cậu trai trẻ thấy anh đứng dậy cũng ngẩng đầu nhìn theo từng cử chỉ của anh.
Căn phòng sơn màu xám đã mang đến cho người ta cảm giác ngột ngạt, lúc này vì chiều cao của anh mà càng trở nên hẹp hơn.
Anh đứng cao hơn giá treo đồ hẳn một cái đầu, một thân sơ mi đen quần tây tỏa ra khí thế áp bức.
Tần Mộ Thời đã làm việc ở Sở Trinh sát chuyên biệt Lệ Thành gần bốn năm với tư cách chuyên gia vẽ chân dung tội phạm, nhưng thực chất vai trò của anh lại gần giống như vị quân sư đầu đàn của toàn đội.
Sở trưởng Vương Dương - người dẫn dắt toàn đội trong nhiệm kỳ hơn ba mươi năm không nghỉ, lão Diêm Vương già của toàn ngành trinh sát hình sự Lệ Thành, đã từng là người hướng dẫn riêng của Tần Mộ Thời trong suốt thời gian sau khi anh học cao học trở về từ California. Vương Dương không thể không biết đến thân phận của anh, nhưng quan trọng hơn hết vẫn là sự đề cao và tán thưởng tài năng của người trẻ này. Chỉ tròn một năm sau khi Tần Mộ Thời đến Sở trinh sát làm việc, Vương Dương đã công khai tuyên bố người kế thừa chức vị tiếp theo của mình không ai khác ngoài anh.
Vì thế, trên dưới từ Sở Cảnh sát đến Đội đặc nhiệm đều truyền nhau chân lý: Lời Sở trưởng Vương có thể cãi, nhưng lời của Tần Mộ Thời thì nhất định phải nghe.
Tiếng sột soạt vang lên khắp căn phòng do động tác lấy áo của Tần Mộ Thời.
Anh đến giá treo đồ cầm chiếc áo vest đen khoác lên khuỷu tay, quay đầu hất cằm về phía bàn làm việc rồi đi ra khỏi căn phòng.
Cậu trai trẻ hiểu ý, ngay lập tức xách theo cốp đựng đồ chuyên dùng của anh rồi cũng nhanh chóng rời khỏi căn phòng chạy theo anh.
….
Trong phòng họp của Sở Trinh sát, Vương Dương ngồi trên ghế chủ tọa, nhìn người đàn ông trẻ cầm theo áo vest bước từng bước vào vị trí ngay bên cạnh mình.
Ông xoay xoay chiếc bút máy trong tay, đưa qua phía anh một tập tài liệu khá dày: “Tiểu Tần, vụ án lần này không đơn giản.”
Tần Mộ Thời nhận lấy tệp tài liệu đươc Vương Dương đưa đến, im lặng lật xem từng trang một.
Vụ án xảy ra cách đây nửa ngày.
Nạn nhân chết bất đắc kỳ tử mà trên người không có bất cứ một dấu vết nào cho thấy bị hành hung hay đầu độc. Bên phía cảnh sát đã phát hiện nhiều điểm kỳ lạ nên đã nhanh chóng liên hệ với Sở Trinh sát chuyên biệt để tiến hành kết hợp điều tra.
Khoảng vài phút sau, anh thả tệp tài liệu trong tay xuống bàn, đôi lông mày nhíu chặt lại.
Cả căn phòng ngay lập tức như bị đóng băng.
Sự im lặng của Tần Mộ Thời là điều đáng sợ nhất.
Qua một lúc lâu, anh đứng dậy cúi đầu với Vương Dương, chất giọng trầm trầm khàn khàn vang lên.
“Sở trưởng, tôi đến hiện trường trước.”
Vương Dương gật đầu đồng ý, đưa một tệp tài liệu bản sao cho cậu trai trẻ phía sau anh rồi đứng dậy khỏi ghế, dõng dạc tuyên bố.
“Vụ án này không hề đơn giản. Mọi người cùng cố gắng!”
Toàn đội đứng dậy, đồng thanh “Rõ” một tiếng rồi lần lượt ra khỏi phòng.
Mười hai giờ đúng trưa thứ bảy, Tần Mộ Thời ngồi cùng xe Sở phó tới hiện trường, phía sau là đoàn xe của các thành viên Sở Trinh sát.
_________
ps: Xin chào cạ nhà, rất vui vì chúng ta lại cùng nhau đồng hành trong một chặng đường mới! Mọi người nhớ thạ like nhìu nhìuu nhaa :3
Updated 46 Episodes
Comments
Nguyễn Thu Phương
Ra tiếp đi tác giả ơi
2025-06-11
0
43.Phương Linh
tiếp đi tác giả ơi
2025-06-10
0
Băng Nhi
🌹🌹🌹🌹🌹
2025-06-21
0