Giữa trưa, trời âm u.
Tòa nhà này là một tòa chung cư mini cũ, cơ sở hạ tầng đã xuống cấp rất nhiều, có những chỗ tường còn nứt nẻ bám rêu, đèn cầu thang đã cháy đen cũng không được thay mới khiến không khí trở nên u ám và quỷ dị.
Tần Mộ Thời mặc một thân đồ đen, đeo khẩu trang đen cùng kính gọng vàng bước từng bước lên cầu thang, đằng sau anh là Trần Bắc đang xách theo hộp đồ và năm thành viên của đội Trinh sát chuyên biệt.
Vụ án xảy ra tại căn phòng cũ trên tận tầng gác xép trên cùng của tòa chung cư. Vì cơ sở vật chất ở đây không tốt nên toàn bộ quá trình di chuyển đều là đi bộ.
Sau khi dừng lại trước hành lang tầng gác xép, Tần Mộ Thời lấy đôi bao tay cao su ra rồi tiến vào phòng.
Căn phòng tối tăm được giăng chằng chịt dây phân cách bảo vệ, không khí nồng nặng mùi máu tanh hòa trộn với mùi ẩm mốc lâu ngày đến mức dù đeo khẩu trang kín mít vẫn có thể cảm thấy gây gây.
Trên sàn nhà lạnh lẽo bẩn thỉu, một người đàn ông ngoài ba mươi tuổi nằm im bất động, điều kỳ là là nạn nhân không có vết thương rõ ràng từ tác động ngoại lực, không dấu hiệu đánh đập, bầm tím hay gãy xương. Da không có vết trầy xước nào đáng kể. Tạm thời kết luận có thể là ngừng tim hoặc một nguyên nhân nội khoa nào đó. Theo lời báo cáo của cảnh sát, căn phòng hoàn toàn không có dấu hiệu bị đột nhập, từ cửa lớn đến cửa sổ cũng khóa chốt trong, ngoại trừ hai hình thù kỳ lạ bên ngoài cánh cửa và trên bức tường trong phòng thì hoàn toàn không có dấu hiệu gì khác.
Tần Mộ Thời khụy gối trước thi thể. Cùng lúc này, cô gái đeo khẩu trang y tế đang đứng cạnh thi thể tiến lên hai bước, giọng nói phát ra qua lớp khẩu trang trở nên trầm trầm.
“Trong miệng nạn nhân có chứa một đồng xu cổ đã bị nứt đôi, khám nghiệm không có bất cứ vấn đề gì.”
“Khám nghiệm tử thi cũng không phát hiện chất độc. Vì vậy, nạn nhân hoặc là không phải bị trúng độc, hoặc là đã trúng một chất độc nào đó vượt ngoài khả năng truy dấu trong hệ thống y tế thông thường.”
Từ Duệ nhìn người đàn ông đang trầm ngâm trước mặt không ngần ngại tiếp tục lên tiếng.
“Nhưng với kinh nghiệm khám nghiệm của mình, tôi cho rằng phán đoán thứ hai là đúng. Mọi thứ chỉ là không có khi chúng ta chưa tìm ra mà thôi.”
Bầu không khí im lặng đến mức quỷ dị.
Nếu như hiện trường chỉ có một mình nạn nhân nằm bất động thì chẩn đoán ngừng tim do suy hô hấp đột ngột hoặc nhồi máu cơ tim, đột quỵ là hoàn toàn có thể xảy ra. Nhưng những dấu hiệu rõ ràng ở hiện trường cho thấy sự thật không phải vậy.
Có một kẻ đứng sau…
Lúc này, Trần Bắc đang đứng yên lặng với cốp đồ vẽ chân dung của Tần Mộ Thời bất ngờ lên tiếng.
“Vậy tại sao không thể có khả năng đây là một vụ tự tử?”
Người đàn ông ngừng lại động tác búng tay, lạnh lùng nhả ra hai chữ.
“Tiếp tục!”
Nhận được sự đồng ý của Tần Mộ Thời, Trần Bắc ngẩng đầu, chậm rãi nói ra phán đoán của mình.
“Có thể nạn nhân là một bệnh nhân tâm lý. Hình vẽ trên tường cũng có thể là do chính tay ông ta vẽ. Tóm lại, đối với một bệnh nhân mắc các chứng bệnh về tâm lý, nhất là tâm thần phân liệt, khả năng họ tự tưởng tượng ra những thứ khiến mình ám ảnh rồi tự sát là hoàn toàn có thể xảy ra.”
Tất cả mọi người đều rơi vào trạng thái suy tư, quan trọng hơn là có một vài người bắt đầu cảm thấy suy đoán này khá hợp lý.
Vào giây phút tưởng như tất cả đều bị thuyết phục, bầu không khí lại lần nữa rơi xuống âm độ vì một câu hỏi lạnh ngắt của Tần Mộ Thời.
“Vậy vết máu ở đâu ra?”
Đúng vậy!
Nếu như là tự tử thì vết máu trên tường đến từ đâu.
Từ Duệ giống như hiểu ý Tần Mộ Thời. Cô ta kéo khẩu trang lên cao để cản lại thứ mùi gây nồng trong căn phòng, từ tốn giải thích.
“Các bệnh nhân tâm lý hầu hết đều có xu hướng tự tổn thương bản thân mình, vẫn có trường hợp họ gây hại về thể chất tới những người xung quanh, nhưng tỉ lệ này vô cùng ít. Trên người nạn nhân không hề có dấu hiệu bị tổn thương, hơn nữa phạm vi xung quanh cũng không có bất cứ ai bị tổn thương hay tử vong được ghi lại. Vậy vết máu trên tường từ đâu mà có?”
“Cậu nói xem? Trần Bắc?”
Từ Duệ trời sinh giọng nói đã trầm khàn, không giống với chất giọng dịu dàng hay ngọt ngào của các cô gái bình thường.
Lúc này, trong căn phòng lạnh lẽo đầy mùi chết chóc, một tiếng gọi ấy giống như lời phán tử hình.
Đã gọi là phán đoán thì không thể tránh khỏi những lỗi sai, nhưng vẫn luôn cần phải thận trọng, nhất là ở vị trí của họ.
Trần Bắc mới vào Sở Trinh sát hơn một năm, vẫn còn sự non trẻ và thiếu sót, vậy nên cũng không ai trách móc.
Hơn nữa, phán đoán này của Trần Bắc cũng coi như là khai sáng cho những người xung quanh.
Sau khi quan sát, Tần Mộ Thời đứng dậy, đẩy gọng kính và đi về bức tường phía đối diện.
Bức tường cũ kỹ tróc sơn loang lổ những vết máu đã dần chuyển sang màu đỏ thẫm, ở chính giữa có một hình vẽ nguệch ngoạc vẽ bằng máu.
Một khuôn mặt méo mó giống như trẻ con vẽ….
Giống như hung thủ đã cố tình vẽ nó trở nên méo mó chứ không phải ngẫu nhiên.
________________________
ps: Không biết mọi người đọc đêm có sợ hay không chứ tui viết là tui cũng rén rén ấy, tới khúc đắp chăn đi ngủ mà toàn nghĩ đến mấy cái khúc này hhuuuh!!!!!! Lệ Thành khá thiên về vụ án, tức là tình cảm của hai bạn trẻ cũng gắn khá nhiều với việc phá án nên là có thể sẽ khác với cách hành văn của Vốn dĩ! Viết dạng này cũng phải tìm hiểu và xem xét khá nhiều nên có thể số từ sẽ ít hơn Vốn dĩ một chút nha! Àaa nếu mai tuiii có nhiều thời gian thì sẽ extra thêm 1-2 chương ngoại truyện Vốn dĩ nhó!
Updated 46 Episodes
Comments
Băng Nhi
tác giả ơi ra nx đi tui đợi lâu lắm rồi á, ngày nào cũng vào xem có chương ms chưa 🤭🤭🤭
2025-06-13
0
Thanh Thủy
C ra nhanh chương tiếp theo đi ạ. Hóng c mãi
2025-06-13
0
Utripp 🌷
Má huhu hay quãi chị ơi 😭😭
2025-06-14
0