[ DuongKieu ] Chúng Ta Vỗn Không Thuộc Về Nhau.
1. Mộng mị ?
Tiếng đôi chân va chạm với phía mặt đất đầy sự Thô Rát , Lạnh Gắt vang vộng khắp nơi như tiếng trống chiêng vang lên liên hồi .
Tiếng gió thổi hiu hút , cuồn cuộn lên tựa như hơi thở gất gáp của ai đó kêu liên tục , không ngừng nghỉ .
Thanh Pháp … Thanh Pháp!!
Tấm thân của một chàng thiếu niên trẻ hiện lên một cách rõ ràng giữa màn đêm tối mịt mù của cái đêm rét buốt , lạnh thấu xương thấu thịt .
Nguyễn Thanh Pháp.
Tch… // tạch lưỡi //
Nguyễn Thanh Pháp.
Con mẹ nó… Đường cụt rồi.
Cậu (Thanh Pháp) tỏ ra sự tức giận , khó chịu qua từng câu nói cho đến các biểu hiện .
Hiện tại , Cậu đang lạc vào một nơi mà Cậu chẳng hề biết đến đó , một Nơi xa lạ nhưng lại quen thuộc đến lạ kì .
Vùng đất nơi đó thực sự chình đắm trong bóng đêm , sương tối ; cảm giác lạnh sống lưng đến phát sợ .
Không một ánh trăng mờ ảo .
Không một giọng người kêu vang .
Chỉ có một thanh âm phức tạp vang vọng .
Trần Đăng Dương.
Tôi thấy em rồi … Thanh Pháp.
Nguyễn Thanh Pháp.
Mày…Mày..- // lí nhí , chất giọng nhỏ dần //
Trần Đăng Dương.
Em bỏ tôi đi , để tôi sống như loài thú hoang trong lồng sắt lạnh lẽo.
Trần Đăng Dương.
Em nghĩ rằng tôi sẽ quên em sao ?
Nguyễn Thanh Pháp.
Anh … Mày là ai!?..
Nguyễn Thanh Pháp.
Đăng Dương chết rồi!…Tao thấy mà.
Trần Đăng Dương.
Không , Kiều.
Trần Đăng Dương.
Anh không chết!
Trần Đăng Dương.
Anh chỉ chết với thế giới nhưng chưa từng chết với em!
Trần Đăng Dương.
// ép Cậu vào bức tường //
Cơ thế Hắn (Đăng Dương) cao lớn dồn ép lấy thân thể Cậu mà dồn đến mép tường lạnh lẽo .
Ánh mắt Hắn vô hồn nhưng lại ấm áp một cách khó hiểu .
Trần Đăng Dương.
Th-anh Ph-áp…
Trần Đăng Dương.
T-hanh Phá-p…
Chất giọng Hắn nãy giờ vỗn rõ ràng , nhẹ nhàng thì giờ lại không ràng mạc , rè rè như chiếc Vô tuyến cũ .
Bỗng như … từng tấm lưng của Hắn … Đăng Dương lại mọc ra một núi cánh tay dài như những rễ cây cổ đại .
Trần Đăng Dương.
Ở lại đây với tôi đi nào , Kiều à.
Cánh tay Hắn không chờ đợi mà ôm chầm lấy Cậu , đôi tay siết chặt lấy eo Cậu như không muốn chia lìa .
Như sợ Cậu biến mất mãi mãi .
Nguyễn Thanh Pháp.
Con mẹ nó….Không!!
Nguyễn Thanh Pháp.
// gào thét //
Trần Đăng Dương.
// siết chặt hơn , không nói gì nà chỉ cười //
Hắn nở nụ cười đầy hoang dại , như một con thú mới săn thành công mục tiêu của nó vậy .
- Em không Thoát Khỏi Tôi đâu -
- Đây là Duyên Số đôi Ta!!! -
- Mãi Mãi Không Lìa Xa nhau -
Nguyễn Thanh Pháp.
// ngồi bật dậy //
Nguyễn Thanh Pháp.
Mình.. mình lại mơ về nó rồi..
Nguyễn Thanh Pháp.
… // trầm mặc //
Cậu ôm lấy bản thân mình , Cậu co mình vào góc của chiếc đệm êm ái .
Cơ thế Cậu vỗn dĩ đã khá nhỏ con , giờ còn co mình lại một góc nhỏ thì lúc bấy trông Cậu chẳng khác nào một kẻ chạy trốn sự thật . Một Chú Thỏ con cô đơn với nỗi trống trải rộng lớn .
Đôi tay Cậu trắng nõn , từng ngón tay thon dài bị ai điều khiển như Những con Rối gỗ , liên tục cọ sát vào làn da tựa em bé kia ; từng vết cào dài từ từ hiện ra , từng vệt máu cũng từ đó mà chảy theo vết cào cấu kia .
Ánh mắt Cậu không một màu sắc , nó chỉ có sắc đen sâu thẳm của tận đáy vực sâu , không một lối thoát .
Ánh nắng ban mai dần dần chiều qua Cơ Thể nhỏ bé kia , nó nhẹ nhàng lướt qua tựa tấm lụa tơ tằm mềm mại đang được thếu rệt lên qua bàn tay điêu luyện của các nghệ nhân lão làng .
Tạo nên khung cảnh như hư không , một thiên thần gián trần với nỗi sợ sẹt mơ hồ .
Viox.
Xin chào Độc giả đến với bộ truyện này nhé!
Viox.
Tôi là Viox , hay còn có thể gọi là Cáo .
Viox.
Đây là “đứa con” đầu của tôi :D , mong mọi người không có ác cảm với nó.
Viox.
Chúc Độc Giả có trải nghiệm tốt với các Chapter sắp tới.
Viox.
Hẹn gặp lại ở các Chapter sau.
Comments
Nhóc Khờ 😺.
Ppaii.
2025-06-29
0
Nhóc Khờ 😺.
oke .
2025-06-29
0
Nhóc Khờ 😺.
Đẹp traii=).
2025-06-29
0