[DươngKiều] Bên Lề Chiến Trận
#3 - 31/1/1968
Không khí cực kì căng thẳng, dường như im lặng đến nỗi có thể nghe thấy tiếng tim đập nhanh của mỗi người.
Trần Đăng Dương
Các cậu đang sợ đấy à?
Trần Đăng Dương
ừ, chắc chắn là không sợ đấy nhé?
"nh-nhưng trung úy không sợ sao?"
Anh nghe xong thì khựng lại giây lát
Không phải anh không sợ, anh sợ, rất sợ.
Nhưng nếu anh sợ hãi đồng nghĩa với việc những người khác cũng sẽ chùn bước.
Anh không sợ chết, anh chỉ sợ đêm nay anh sẽ bỏ mạng và không thể cùng cậu giành lại tự do độc lập.
Vì anh đã hứa rồi, Thanh Pháp đang chờ anh, chờ anh trở về sau thắng lợi.
Cánh quân của Đăng Dương bây giờ đang đột nhập sát hàng rào sân bay Tân Sơn Nhất.
đột nhiên có tiếng báo động.
Không phải báo động của quân mình, mà là quân địch.
Trần Đăng Dương
chết thật!
Vài giây sau, những tiếng bước chạy đang ngày một gần họ.
Trần Đăng Dương
kiếm chỗ trốn!
Trần Đăng Dương
Nhưng không được trốn luôn đâu đấy nhé!?Trốn để đối đầu.
các người lính đồng thanh:"vâng!"
Họ lập tức tách ra, vài người một hướng.
Trốn sau những hàng cây hay vách tường và nhanh chóng ổn định vị trí.
"bọn Việt Cộng chúng bây đấy à!?"
một tên hét lớn với khẩu súng trường trên tay, không ngần ngại xả súng vào các vách tường nơi quân lính đang trốn.
Đăng Dương áp lưng vào bức tường loang lổ vết đạn, khẩu súng kẹp chặt bên vai. Gắng giữ bình tĩnh để giải quyết vấn đề.
Anh lăn người qua một bức tường chắn, không cẩn thận bị bắn sượt qua vai. Anh không cảm nhận được đau. Chỉ nghe tiếng mạch máu mình đập trong tai, hòa với tiếng còi báo động ré lên từng hồi.
Phía trước, bóng ba tên lính Việt Nam Cộng Hoà đang tiến gần đến anh, súng trong tay còn đang bốc khói.
"Thằng Việt Cộng, mày bị thương rồi chứ gì?khôn hồn thì nộp mạng đầu hàng, còn không thì mày tan xác."
Trần Đăng Dương
tụi bây...nghĩ làm vậy là vinh quang đáng tự hào lắm à?
Anh lấy trong túi ra một quả lựu pháo, bọn chúng nghe lời thốt ra từ anh thì hơi bất ngờ và bắt đầu kích động.
Không do dự, Đăng Dương rút chốt một quả lựu đạn khói, ném mạnh về hướng bọn lính.
Khói tỏa ra nhanh chóng. Hai tên lính loạng choạng, ho sặc sụa. Tên còn lại hét lên gì đó, nhưng tiếng nói bị nuốt trọn trong làn mù mịt.
Đăng Dương lao khỏi chỗ nấp như một vết cắt trong không gian. Súng bật cò, viên đạn ghim vào ngực tên đầu tiên. Hắn ngã xuống không kịp kêu.
Hai tên còn lại lùi bước, nhưng muộn rồi. Anh đã tới gần, đá tung súng khỏi tay một tên rồi xoay người đập báng súng vào gáy hắn. Tên còn lại đứng trơ ra, ánh mắt sững sờ khi thấy anh.
Đăng Dương chỉa thẳng họng súng vào hắn.
Trần Đăng Dương
Tao biết tụi bây cũng có người thân, có má già ở quê. Nhưng tụi bây đang giết đồng bào tụi bây, tụi bây có biết không?
Trần Đăng Dương
Tụi bây nghĩ, cha má tụi bây sẽ tự hào khi tụi bây làm thế này à?
Trần Đăng Dương
Không đâu, sẽ nhục nhã lắm cho mà xem.
Tên đó không nói. Chỉ lặng thinh, đôi mắt nhòe vì khói cay và... một điều gì đó không rõ tên.
Đăng Dương không bắn. âm thầm lùi lại, khuỵu gối xuống sau một vách chắn đổ sập và thở hắt ra. Trái tim cậu đập rền dưới lớp áo dính khói súng.
"trung úy, chúng tôi đã giải quyết xong những tên Việt Nam Cộng Hoà"
Trần Đăng Dương
Chưa xong đâu,còn bên trong nữa.
Trần Đăng Dương
"Thanh Pháp...mong cậu vẫn ổn, xin đừng có chuyện gì, giải phóng thắng lợi, tôi và cậu...sẽ cùng nhau ngắm trăng."
Comments
Brigitte
Các ngươi được nuôi dạy bởi câu hò nước Nam, được giáo dưỡng từ người Nam, ấy vậy các ngươi cầm súng mà chỉa thẳng vào sinh mệnh đồng bào mà không ái náy.
2025-06-16
2
THÈM SẾCH OTP 🐮
Bảnh quá😭😭
2025-05-01
2
THÈM SẾCH OTP 🐮
💥 💥💥💥💥💥💥💥💥💥💥💥💥
2025-05-01
2