[DươngKiều] Bên Lề Chiến Trận
#1 - 30/1/1968.
Mùa đông năm 1968, dưới bầu trời xám xịt, những chiếc xe tăng và xe bọc thép của quân ta lăn bánh trên con đường đất khô cứng vì khí hậu khắc nghiệt.
Trong đêm tối, những ánh đèn pha từ các phương tiện chiến tranh rọi sáng mặt đất, hắt lên bóng dáng của những người lính, khuôn mặt ánh lên sự lạnh lùng, nhưng trong đáy mắt sâu thẳm vẫn lấp lánh một ngọn lửa kiên cường.
Thanh Pháp ngồi trong chiếc xe, mắt nhìn về phía xa xăm, nơi mà Sài Gòn đang chờ đợi sự giải phóng. Cậu là người lính quân y nơi chiến trận , một người lính đang cống hiến thân mình để dành lại miền Nam dưới sự chiếm đóng và cai trị của bọn VNCH và Mỹ.
Lần này, chiến dịch không chỉ đơn giản là một cuộc tấn công vào các khu vực quân địch. Đây là một bước đi lớn lao, một cơ hội cuối cùng để giành lấy tự do cho miền Nam.
Đột nhiên, tiếng radio trong chiếc xe vang lên, cắt đứt suy nghĩ của cậu. Giọng của Đăng Dương vang lên trong bộ đàm: "Mọi thứ ổn, chúng ta đã sẵn sàng cho ngày mai"
Trần Đăng Dương, một cái tên quen thuộc mà cậu chỉ cần nghe thấy thì lập tức cảm giác như được xoa dịu nỗi lo.
Chỉ cần nghe giọng anh, Pháp lại thấy như có gì đó ấm áp len lỏi trong tâm hồn, dù trước mắt là hiểm nguy.
Nguyễn Thanh Pháp
Cố gắng giữ liên lạc, Đăng Dương.
Nguyễn Thanh Pháp
đừng ngắt máy.
Thanh Pháp nói, cố gắng giữ giọng điệu bình tĩnh dù trong lòng đang có chút lo âu.
Trần Đăng Dương
ừm, ở chỗ cậu ổn không?
Nguyễn Thanh Pháp
không chắc là ổn.
Trong khi đó, ở cánh quân đối diện, Anh đang chuẩn bị cho cuộc tấn công vào một trong những hàng phòng ngự kiên cố nhất của quân địch.
Đó là một khu vực đặc biệt nguy hiểm, nơi mà sự sống và cái chết luôn chỉ cách nhau trong gang tấc.
Trần Đăng Dương
Tôi sẽ làm mọi thứ có thể.
Trần Đăng Dương
Dù có mất mạng, tôi cũng sẽ không bỏ cuộc.-
Nguyễn Thanh Pháp
đừng mất mạng.
Lời anh chỉ vừa dứt, cậu đã lập tức tiếp lời.
Sự nhanh chóng này khiến Anh có chút khựng, nhưng nhanh chóng hỏi lại cậu
Trần Đăng Dương
Tại sao lại không được mất mạng?
Nguyễn Thanh Pháp
vì tôi muốn người cùng tôi chiến thắng và giành lại được sự tự do-
đầu dây bên kia khẽ cười, có lẽ là vậy.
Nguyễn Thanh Pháp
Cười cái gì?
Trần Đăng Dương
ừ, sẽ không mất mạng.
Trần Đăng Dương
Sẽ cùng cậu giành lại được tự do.
Ngày mai là cuộc Tổng tiến công và nổi dậy của nhân dân ta.
Sẽ đánh thẳng vào trung tâm đô thị địch.
Lúc này hai người cùng đồng đội đang âm thầm tiến vào nơi sẽ giải phóng, ý định là đồng loạt đánh vào hơn 100 đô thị và thị xã khắp miền Nam.
Trận này chính là một bước tiến lớn trong công cuộc giành lại miền Nam.
Trần Đăng Dương
Nhớ phải an toàn, đừng có để tôi một mình khi tự do đấy nhé.
Nguyễn Thanh Pháp
Bên cậu nguy hiểm hơn, câu đó là phải để tôi nói với cậu.
Trần Đăng Dương
được rồi được rồi, tôi sẽ an toàn.
Nguyễn Thanh Pháp
Này, mà cậu có đang giữ cái khăn tay tôi đưa không đấy?
Trần Đăng Dương
vẫn nằm trong túi đây, không làm mất đâu.
Nguyễn Thanh Pháp
ừ, mất là tôi đánh cậu đấy.
Trần Đăng Dương
Phải xem xem là cậu có đánh được tôi không đã.
Nguyễn Thanh Pháp
Xem thường tôi đấy à?
-------------------------
"đêm 30 tháng 1 năm 1968, quân ta chuẩn bị tiến vào trung tâm đô thị của địch, quyết chí một lòng kiên cường không sợ hãi."
Comments
THÈM SẾCH OTP 🐮
Chời ơi chắc giấu kĩ lắm ha? Giờ bung một đống luon
2025-05-01
1
Alyna
tr đất ơi bà bung dữ vậy,tui đọc kh nổi
2025-05-01
1
nhím iu oi
ê đỉnh vãi luôn á bà ơi
2025-05-01
1