〖ĐN One Piece〗Giữa Đại Lộ Đông Tây.
Epside 1
〖ĐN One Piece〗Giữa Đại Lộ Đông Tây.
Âm giới — nơi linh hồn rơi xuống và vĩnh viễn bị lãng quên.
Không ánh mặt trời, không thời gian, không tiếng gọi. Chỉ có sương mù, vĩnh viễn bao trùm như một tấm màn trắng ngà, đặc quánh đến mức như có thể bóp nghẹt.
Trong lòng vực sâu u ám ấy, nơi mà thời gian chỉ là một khái niệm xa xỉ, có một bóng người chậm rãi bước đi. Tiếng gót giày cộp cộp, vang vọng lên từ nền đá đen lạnh ngắt âm thanh duy nhất còn sót lại giữa ngục thất bất tận.
Mái tóc dài như suối mực uốn quanh gió không thật. Chiếc áo choàng trùm kín thân thể, vải lụa đen viền bạc lay động theo từng nhịp hô hấp của linh giới. Trên trán cô, một ấn ký hình nguyệt khuyết khắc bằng máu khô biểu tượng của kẻ gác cổng linh hồn.
Cô không phải quỷ. Không hẳn là thần. Cũng chẳng còn là con người. Cô là điều ở giữa tất cả những điều đó một người đã đánh đổi trái tim để đổi lấy quyền năng giữ linh hồn, bị trói buộc nơi tận cùng của cõi chết. Không yêu, không hận, không khóc, không sống.
@Isoble Noiré.
Haiz.. /chống cằm/.
@Nhân vật nữ.
Linh hồn số 13472-AB không hiện diện trong vòng ba nghìn lẻ bốn mươi tám giờ địa ngục.
Giọng nữ kim loại vang lên từ không trung, lạnh như băng chạm da thịt.
Đã vượt khỏi ranh giới. Tạm xác định phương vị: Trần giới, tọa độ chưa biết. Định chỉ thị cho Kẻ Gác Linh – Noiré.
Isoble khựng lại giữa lối đi bằng đá đen, hai mắt khẽ nhắm.
@Isoble Noiré.
Tụi bay để một linh hồn lạc mất khỏi tay, lại bắt ta đi nhặt?
Giọng cô trầm khàn, không lớn, nhưng từng chữ một như nhấn vào da thịt.
@Isoble Noiré.
Trần giới... cái hố rác lấp lánh kia à.
Dưới chân cô, một vòng tròn ánh bạc bỗng hiện lên, vẽ nên những ký tự cổ ngữ lấp lánh như ánh sao bị vấy bẩn. Không gian như co rúm lại, xoắn vặn, xé rách ra thành một khe nứt rực đỏ.
Không ai hỏi cô có muốn đi không. Không ai hỏi cô có muốn quay lại. Vì Isoble Noiré chưa từng được phép lựa chọn.
Chỉ có một điều cô biết rõ nếu linh hồn đó đủ sức vượt khỏi âm giới, thì kẻ ấy không phải một linh hồn bình thường.
@Isoble Noiré.
Tao sẽ tìm được mày.
@Isoble Noiré.
Và nếu mày không muốn quay lại... tao sẽ khiến mày phải van xin
Cô khẽ thì thầm, môi nhếch lên một nụ cười lạnh tanh.
Isoble rơi xuống.
Không nhẹ nhàng. Không thơ mộng. Cô ta như bị ném thẳng qua một lớp màn mỏng của hiện thực, toàn thân vặn xoắn trong một cơn đau không tiếng thét.
Không có máu, nhưng có lửa. Không có tiếng hét, nhưng tiếng gió rít lên như xé toạc màng tai. Những ký tự cổ ngữ loé sáng, tan rã thành hàng ngàn tia sáng bắn tung về mọi phía như thể vũ trụ đang phản ứng dữ dội với sự hiện diện không thuộc về nó.
Cô đáp xuống giữa một khu rừng ẩm thấp, mùi muối biển thoảng trong gió, cây cối đong đưa dữ dội như vừa bị thứ gì đó rạch nát.
Mắt cá chân cô rướm máu, nhưng đó chỉ là một chi tiết nhỏ. Da cô vẫn lạnh như đá, ánh mắt chưa từng dao động. Quanh cô, không khí như đặc quánh lại mọi thứ đều im lặng, một sự im lặng bất thường.
Từ trên cao, một tiếng soạt vang lên.
@Isoble Noiré.
Muộn năm giây rồi, Inner.
Giọng cô ta trầm thấp, không cảm xúc, nhưng mang theo một chút bông đùa nhàn nhạt đến khó phân biệt.
Từ bóng cây, một con cú mèo trắng tuyền sải cánh đáp xuống bờ vai cô. Đôi mắt nó không tròn mà dẹt dài, đỏ rực như máu đông, lặng lẽ nhìn cô như thể đang thẩm vấn chủ nhân mình.
Ngay sau đó, một tiếng cười khàn khàn như kim loại cào lên đá vang lên từ phía tán cây trên cao.
Một con quạ trắng với bộ lông bạch kim gần như phát sáng bay là là, đáp xuống một cành cây gần đó. Nó nghiêng đầu nhìn Isoble, miệng kêu khẽ:
@Koa Koa : Quạ Trắng.
Đây là trần gian sao? Ồn ào, thô tục, và... ẩm thấp.
@Isoble Noiré.
Câm đi, Koa Koa.
Cô đáp, vẫn không ngẩng đầu.
Gió từ biển thổi vào, lùa qua từng nhánh cây.
Ánh nắng rọi xuyên qua kẽ lá khiến Isoble khẽ cau mày ánh sáng ở đây quá thật, quá sống động. Cô ghét điều đó.
@Inner : Cú Mèo.
Tọa độ lệch. Không phải linh hồn kia đang ở đây.
Inner cất tiếng, giọng như vọng lại từ một giếng sâu.
@Isoble Noiré.
Nhưng đây là vết nứt duy nhất. Từ giờ, chúng ta kẹt lại.
Cô ngẩng đầu, đôi mắt xám tro nhìn lên bầu trời xanh màu sắc cô chưa từng thấy suốt hàng ngàn năm.
Ngay khi cô nói xong, một tiếng thét thất thanh vang lên từ phía xa, rồi là tiếng động đất, tiếng cây gãy, tiếng cười ha hả và... súng nổ.
Isoble quay đầu, bước ra khỏi vùng rừng cây. Bóng cô kéo dài, lặng lẽ, hai con quái điểu theo sau như cái bóng không thể tách rời.
Nơi cô bước đến, đất khô lại, không khí lạnh đi, và ánh nắng có chút... yếu màu.
Cô không cần hiểu “hải tặc” là gì.
Cô chỉ biết, ở đây, có linh hồn sống, có máu đổ, và có kẻ sắp phải trả giá vì dám trốn khỏi âm giới.
Comments
trứng xào cà chua
ê hay vậy , lần đầu đọc đn one piece mà trúng đc bộ văn phong hay vải
2025-05-05
2
⭒˚𝒅𝒐𝒐𝒍𝒊𝒏⭑.ᐟ⋆
Độ này năng suất v tác🤩
2025-05-06
1