[Lâm Anh×Trung Anh]WIND BREAKER
Nỗi đau chồng chất
Trời Bophurin đổ mưa lất phất vào cuối buổi chiều, những tia nắng vàng cuối ngày lặng lẽ tan vào lớp sương nhạt phủ quanh khuôn viên trường. Trong bóng tối của những lối đi vắng, không khí trở nên đặc quánh – như báo hiệu một đêm dài đầy biến động đang đến gần
Đông Quan
Di chuyển theo đội hình. Hồng Cường, dẫn nhóm đánh thẳng vào phía trước. Tôi vòng từ cổng sau
Đông Quan
Lâm Anh và Trung Anh theo dõi tín hiệu từ tầng thượng
Cả nhóm gật đầu, nhanh chóng chia ra thành ba hướng. Trung Anh siết chặt dây bao tay, ánh mắt kiên định hướng về màn hình nhỏ trong tay Lâm Anh
Lâm Anh
Cậu lo không? //hỏi nhỏ, tay vẫn lia bản đồ số//
Trung Anh
Không phải vì nhiệm vụ. Mà vì cậu
Trung Anh nói, không quay đầu, nhưng đủ để Lâm Anh thoáng đỏ mặt
Trong khoảnh khắc đó, cơn mưa ngoài cửa kính như ngưng lại. Trái tim Lâm Anh đập lệch một nhịp. Cậu không biết cảm giác này là gì – nhưng rõ ràng, từ lúc Trung Anh bước vào cuộc đời mình, mọi thứ đã không còn như trước
Bên hành lang tối phía bắc, Bảo Châu kéo tay Hồng Cường lại khi hắn định xông vào trước
Bảo Châu
Chờ đã! Lỡ có bẫy thì sao?
Hồng Cường liếc cậu, cau mày
Hồng Cường
Em không tin anh?
Bảo Châu
Không phải không tin. Nhưng nếu anh bị thương thì sao?
Châu chống tay vào hông, mắt long lanh như mèo con nổi giận
Hồng Cường
Thế nếu có đứa khác cứu anh, em ghen không? //nhướng mày//
Bảo Châu
Ghen chứ. Ghen chết luôn
Cường phì cười, ghé sát tai Châu thì thầm
Hồng Cường
Yên tâm. Anh không cần ai ngoài em
Rồi không chờ cậu phản ứng, Cường xoay người, đạp cửa lao vào trong, để lại Bảo Châu đỏ mặt vừa tức vừa lo
Bảo Châu
Cái đồ chiếm hữu… nhưng cũng đáng yêu chết đi được… //thì thầm//
Ở khu sau nhà kho, Minh Hiếu và Đức Duy đang nấp sau những thùng gỗ mục, đối diện là bốn tên tay sai của Kaiser
Đức Duy
Bốn đứa. Có một thằng dùng dao //nói khẽ//
Minh Hiếu
Ừ, tao nhìn thấy. Móc từ sau eo ra, kiểu chuyên nghiệp đấy
Đức Duy
Coi chừng tên đeo băng tay. Hồi trước nó từng phục kích Đông Quan
Đức Duy
Vì tôi không muốn cậu bị gì //liếc sang, mặt hơi đỏ//
Minh Hiếu không nói gì, nhưng nụ cười hiện lên rõ ràng khi cả hai đồng loạt lao vào
Tiếng gậy, tiếng đấm đá, tiếng thở gấp hòa vào cơn mưa rào đang xối xả ngoài trời
Trời lại mưa rồi là một cơn mưa rào
Đức Duy
Kỹ năng tăng rồi ha //vừa quật ngã một tên vừa nói//
Minh Hiếu
Vì lần này tôi có động lực
Nơi sân thượng của ngôi trường
Lâm Anh
Trung Anh, cẩn thận. Có thêm ba tín hiệu từ phía nam
Trung Anh
Biết rồi. Tôi đang xuống
Lâm Anh
Khoan, tôi đi cùng–
Trung Anh
Không. Cậu ở lại đây. Tôi không muốn cậu bị thương
Lâm Anh
Nhưng cậu thì được à?
Trung Anh
Ừ. Vì tôi chịu được. Nhưng tôi không chắc mình chịu được nếu cậu đau
Lâm Anh đứng yên như hóa đá khi Trung Anh trượt xuống tầng dưới, bóng dáng hòa vào đêm tối. Chỉ còn tiếng tim đập và giọng nói ấy văng vẳng trong đầu cậu
Tại kho cũ – nơi Minh Bảo bị giam
Trung Anh bẻ khóa cửa chỉ trong vài giây. Khi bước vào, cậu thấy Minh Bảo đang run rẩy ôm tay bị thương
Minh Bảo(nv ngoài)
Trung Anh?
Trung Anh đỡ Minh Bảo dậy, nhẹ nhàng hơn vẻ ngoài lạnh lùng
Chưa kịp bước ra, hai tên còn sót lại xông vào
Trung Anh không cần nghĩ nhiều. Một cú móc thẳng vào hàm khiến tên đầu tiên gục ngã. Tên thứ hai cầm dao nhưng bị vặn tay, quật ngược ra sau
Trung Anh
Tôi không để ai làm tổn thương người trong hội học sinh
Cậu cúi xuống nhặt vật gì rơi ra từ túi kẻ địch: một mảnh giấy nhỏ
"Lần sau sẽ là cậu. – KS"
Sáng hôm sau, trời quang mây, nhưng cả trường vẫn âm thầm bàn tán về cuộc “đột kích” đêm qua. Dù không ai biết chi tiết, nhưng cái tên “Trung Anh” đã bắt đầu vang lên trong các nhóm nhỏ
Đông Quan
Chiến dịch thành công. Bảo đã an toàn
Thành Đạt
Nhưng không thể lơ là
Thành Đạt
Kaiser đang nhắm vào hội học sinh
Hồng Cường
Càng tốt. Cho bọn nó biết Bophurin không dễ xơi //nhếch môi//
Bảo Châu bên cạnh huých nhẹ vào tay anh
Bảo Châu
Làm gì cũng nhớ còn em ở đây đó
Hồng Cường
Không quên đâu. Có khi anh đánh vì em ấy chứ //nháy mắt//
Bảo Châu
Vậy mà hôm qua anh đỡ đòn cho Đức Duy, không phải em… //lườm Cường//
Hồng Cường
Ủa? Ghen à? //cười//
Bảo Châu
Không ghen sao được! Em là bạn trai anh! //Châu phồng má, rõ là giận//
Hội học sinh nín cười nhìn cảnh tượng quen thuộc: top chiếm hữu – bot hay ghen, nhưng yêu nhau đậm sâu
Góc sân sau, Thành Đạt và Quan Thủ đang ngồi ăn kem cùng nhau, lưng tựa vào hàng rào cũ
Quang Thủ
Lạnh thế này ăn kem có kỳ không?
Thành Đạt
Có. Nhưng cậu thích mà //cười, lau kem dính mép cho bạn//
Quang Thủ
Mấy lúc đi đánh nhau cũng vậy. Cậu luôn là người đỡ đòn trước
Không khí im lặng vài giây. Rồi Quan Thủ ngại ngùng quay đi, nhưng khóe môi cong cong
Chiều muộn. Đức Luyện đang đọc sách trên sân thượng thì Đông Quan bước đến
Đức Luyện
Tâm lý học trong môi trường khép kín
Tg thân yêu 🥰😍😘
Sách này tg bịa ấy mà :×
Đông Quan
Lúc nào cũng lý trí vậy nhỉ? //ngồi xuống cạnh//
Đức Luyện
Vì tôi không muốn bị tổn thương
Đông Quan
Nhưng nếu có ai đó không làm cậu tổn thương thì sao?
Đức Luyện quay sang, lần đầu tiên trong ngày cậu dừng lại vài giây. Rồi nhẹ nhàng, cậu khẽ nói
Đức Luyện
Vậy thì… tôi sẽ thử một lần tin
Tối hôm đó, trên tầng thượng – nơi quen thuộc của nhóm
Cả hội ngồi vòng tròn, nhìn thành phố sáng đèn dưới chân
Đức Duy
Là một hội học sinh không giống ai
Bảo Châu
Và có người yêu //liếc Cường đầy ẩn ý//
Trung Anh nhìn Lâm Anh, lặng lẽ
Thành Đạt
Dù gì đi nữa, chúng ta là Bophurin. Và từ giờ… thành phố này sẽ có chúng ta bảo vệ
Mưa đã ngừng. Nhưng ngọn lửa trong họ – đang bùng cháy hơn bao giờ hết
- 1 khoảng thời gian sau -
Nắng đầu hè rải nhẹ xuống mái ngói đỏ thẫm của khu nhà cũ Bophurin. Trường yên ắng một cách lạ thường – như thể đang chuẩn bị cho một cơn sóng lớn sắp ập đến
Đông Quan
Tụi nó chuyển vị trí rồi //mắt dán chặt vào bản đồ 3D đang hiện trên tablet//
Đông Quan
Không còn ở khu dân cư như trước nữa. Lần này là khu chợ bỏ hoang
Minh Hiếu
Mùi bẫy rõ rành rành luôn…Đi tiếp à?
Trung Anh
Không thì đợi tụi nó tới đốt trường hả?
Đức Duy
Ê, nói chuyện với crush nhẹ thôi chứ?
Đức Duy bật cười, huých nhẹ vai Trung Anh, mắt cố ý liếc Lâm Anh đang đứng gần đó
Trung Anh liếc ngược lại, nhưng chẳng buồn phủ nhận. Lâm Anh thì đỏ mặt, quay phắt đi chỗ khác, tim đập rộn lên vì một lý do không thể nói rõ
Thành Đạt
Tập trung. Chúng ta ra ngoài tối nay. Cứ giữ đội hình cũ
Khu chợ bỏ hoang vắng tanh, từng sạp hàng gãy mục, rác và giấy báo cuộn theo gió lăn lóc
Hồng Cường dắt theo Bảo Châu đi sau đội hình chính. Tay Cường lúc nào cũng vòng quanh vai Châu như sợ ai đó “lỡ” đụng vào bạn trai mình
Bảo Châu
Anh không cần giữ em như búp bê vậy đâu
Hồng Cường
Nhưng búp bê của anh đẹp lắm, phải giữ chứ
Cường ghé tai thì thầm, giọng vừa ngọt vừa nham hiểm khiến Châu đỏ cả tai
Bảo Châu
Không biết nữa… thấy mấy đứa kia nhìn anh em cũng muốn nổi điên luôn ấy…
Hồng Cường
Yên tâm. Tụi nó nhìn là lỗi của mắt, chứ tim anh chỉ nhìn em thôi
Châu im lặng nhưng ánh mắt không giấu nổi nụ cười thắng lợi
Tại tầng ba của chợ, Thế Vĩ đá tung một cánh cửa gỗ, tiếng bản lề gỉ rét vang lên rợn người
Thế Vĩ
Chỗ này… lạ thật //lẩm bẩm//
Không có ai. Không có tiếng động. Nhưng mọi thứ lại quá ngăn nắp. Như thể có ai đó vừa rời khỏi chưa lâu
Đúng lúc ấy, từ góc khuất vang lên tiếng thở dốc
Thế Vĩ lập tức quay lại, rút cây baton từ sau lưng
Từ sau đống thùng, một cậu trai tóc rối, mặc đồng phục học sinh Bophurin nhưng còn mới tinh, từ từ bước ra
Hữu Sơn
Xin lỗi… tôi bị lạc…
Giọng nói ấy khẽ run nhưng rõ ràng
Thế Vĩ
Em là ai? Sao lại ở đây?
Hữu Sơn
Em… là học sinh mới. Vừa chuyển sáng nay
Hữu Sơn
Mọi người nói ai cũng đang làm nhiệm vụ nên em tự đi loanh quanh… nhưng hình như đi lạc thiệt rồi…
Cậu nhóc cúi mặt, môi mím lại như sắp khóc
Thế Vĩ ngẩn người. Thật sự không có chút cảm giác nguy hiểm nào từ người này. Chỉ có… cảm giác muốn che chở
Thế Vĩ
…Đi theo anh. Ở đây nguy hiểm
Vĩ nói, tay đặt nhẹ lên vai cậu
Hữu Sơn lí nhí gật đầu, tay nắm chặt gấu áo Thế Vĩ không rời
Cùng lúc đó, ở tầng một, Minh Hiếu và Đức Duy đang bị bao vây bởi sáu tên áo đen
Minh Hiếu
Ủa rồi tụi nó sinh sản vô tính hay gì mà đông dữ vậy?
Đức Duy
Đừng nói nhiều, lo mà đỡ đi!
Đức Duy tung một cú đá khiến đối phương ngã văng ra sau
Cả hai quay lưng vào nhau, chống trả không ngơi tay. Dù đòn đánh đều đặn, nhưng Duy có thể cảm thấy Hiếu dần đuối
Không nghĩ nhiều, cậu chắn phía trước, đỡ cú đập bằng tay trần, rồi phản công ngay sau đó
Minh Hiếu
Cậu bị điên à?! Sao lại đỡ bằng tay không?
Đức Duy
Vì tôi không chịu nổi nếu thấy cậu bị thương //thì thầm//
Hiếu thoáng ngơ ngác. Nhưng giữa cơn chiến, cậu không thể suy nghĩ nhiều
Minh Hiếu
Vậy thì… lần sau cậu đứng sau tôi
Minh Hiếu
Tôi không chịu nổi nếu thấy cậu đau
Cùng lúc, trên sân thượng khu chợ, Trung Anh đang solo với thủ lĩnh mới của nhóm Kaiser
Đối phương có kỹ năng, nhanh và tàn nhẫn. Nhưng điều đó không ngăn được ánh mắt lạnh như băng của Trung Anh
Một cú xoay người, một cú móc ngược, rồi quật đối phương xuống nền bê tông
Trung Anh
Muốn đụng đến hội học sinh? Nhìn lại mình đi
Đối phương gầm lên, giơ dao. Nhưng trước khi kịp ra đòn, một viên đá bay từ đâu đó trúng tay hắn, làm dao rơi xuống
Lâm Anh
Trung Anh! Cẩn thận!
Không cần quay lại, Trung Anh chỉ khẽ cười
Lâm Anh
Tôi đã nói mà. Nếu cậu gặp nguy hiểm, tôi sẽ đến trước. Còn tôi... thì luôn tin cậu ở phía sau
Lâm Anh nắm chặt tay, gật đầu. Ánh mắt họ giao nhau giữa ánh nắng hoàng hôn
Tối hôm đó, cả nhóm trở về trường
Đức Luyện
Ủa? Có người mới à?
Đức Luyện thắc mắc khi thấy Thế Vĩ đang dắt một cậu nhóc lạ mặt vào
Quang Thủ
À, em là Hữu Sơn. Học sinh mới. Hình như học cùng lớp với Thế Vĩ
Bảo Châu
Ủa? Tụi mình đi đánh nhau chết sống thì cậu ở trường à?
Hữu Sơn
Em không biết ai đi đâu hết á. Em còn bị lạc… may mà anh Vĩ cứu…
Hữu Sơn nhõng nhẽo bám tay Thế Vĩ, mặt như mèo con tội nghiệp
Thế Vĩ
Nó dễ thương nên… thôi kệ. Tôi trông nó luôn
Thành Đạt
Vĩ mà nhận nuôi ai là nuông chiều chết luôn á
Hữu Sơn
Không sao. Em thích được nuông chiều //cười, mắt cong cong//
Mọi người nhìn nhau. Một couple mới ra đời chăng?
Đêm đó, sân thượng trường Bophurin vẫn sáng đèn
Đông Quan
Thế là giờ đủ đội hình nhỉ?
Thành Đạt
Còn phải tập luyện thêm. Lần sau bọn Kaiser chắc không hiền đâu
Lâm Anh
Dù sao… mình cũng không đơn độc nữa
Lâm Anh cười nhẹ, liếc Trung Anh đang ngồi cạnh
Đức Duy
Ừ. Giờ thì tụi mình là một băng thực thụ
Đức Duy gật đầu, khoác vai Minh Hiếu
Hồng Cường
Và một đám yêu nhau loạn cả lên //nói, tay vẫn quấn quanh eo Bảo Châu//
Thế Vĩ im lặng, nhìn Hữu Sơn đang ôm gối ngồi kế bên, tự hỏi từ lúc nào ánh mắt mình lại cứ dừng lại ở người đó mãi không dứt
Trong một thế giới không luật lệ, đầy bất ổn và hỗn loạn… Bophurin lại là nơi duy nhất mà họ tìm thấy nhau
________________________________
Tg thân yêu 🥰😍😘
Chap này dài vãi
Tg thân yêu 🥰😍😘
mn thấy thêm mấy cái tình tiết cp vô ổn hong t còn nhiều idea ngọt hơn nữa 😋
Tg thân yêu 🥰😍😘
Kiểu cp học đường đồ á:
Top-Bot
Lâm Anh-Trung Anh(chx quen)
Minh Hiếu-Đức Duy(đã bắt chuyện)
Đông Quan-Đức Luyện(chx quen)
Hồng Cường-Bảo Châu(đang ny nhau)
Thành Đạt-Quan Thủ(quen từ trc)
Thế Vĩ-Hữu Sơn(đang làm quen)
Còn lại là bạn bè với nhau
Tg thân yêu 🥰😍😘
thì cũng gọi là một nùi đó
Tg thân yêu 🥰😍😘
à hoii bye bye 👋👋👋
Comments
NgocThao🐑
vĩ sơn hú hú ấu ấu gâu gâu gâu meo meo thiên lý ơi e có thể ở lại đây không hồng trần trên đôi cánh tay hoạ đời e trong phút giây 🥰
2025-06-03
3
mãi keo tg.,(◍•ᴗ•◍)
ủa avatar Quang Thủ mà shop
2025-05-07
2
uwauwa
bảo sao lạ thế tính đi kiếm
2025-06-01
1