Đừng khóc nữa...

Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Becky… là em đúng không?
Nàng giật mình quay đầu. Vừa thấy cô, đôi mắt đỏ hoe ấy run lên, rồi dâng trào như vỡ bờ
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Chị… Freen…
Cô không hỏi gì, chỉ lao đến lấy áo khoác cho nàng ôm chặt lấy nàng, hơi thở nghẹn lại
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Em ướt hết rồi… lạnh lắm đúng không? Sao lại bỏ đi giữa trời mưa như vậy hả, nhóc con…
Nàng không trả lời. Chỉ siết chặt lấy vai cô, run lên rồi tiếng nấc bật ra, vỡ tan
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Chị… em đau lắm…
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Becky… em nói chị nghe đi. Có chuyện gì? Ai làm gì em? Sao lại khóc thế này?
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
*vùi mặt vào ngực cô, nức nở* Em… em gặp Tom…
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
*sững người* Tom làm gì em?
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
*run lên, tiếng nghẹn ngào bật ra từng chữ* Hắn… đi cùng người con gái khác. Họ nắm tay nhau, cười nói như chưa từng yêu em…
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Em hỏi hắn… hắn bảo hắn chán em rồi. Nói em phiền, yếu đuối, bám dai…
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Còn… còn tát em nữa…
Tim cô như bị ai đó đâm một nhát thật mạnh. Cơn đau nhức nhối đến mức cô chẳng biết mình đang thở bằng gì nữa
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Thằng khốn đấy dám tát em...?
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
*bật khóc lớn hơn, giọng đứt quãng* Ngay trước mặt cô ta… hắn bảo em nên có lòng tự trọng mà biến đi… em vừa tức, vừa đau, vừa thấy mình thật thảm hại…
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
*ôm chặt nàng hơn, giọng cô khẽ khàng, nghèn nghẹn* Không… không có gì là lỗi của em hết
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Tất cả là do hắn, do kẻ không biết trân trọng tình cảm của em
Người con gái cô thương nhất… bị phản bội, bị xúc phạm, bị đánh… mà cô không hề hay biết…
Cô hôn nhẹ lên đỉnh đầu nàng, tay siết lại như muốn chắn gió che mưa cho trái tim ấy
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Đừng khóc nữa… nước mắt em quý lắm, đừng rơi vì người không xứng
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Chị ở đây rồi… chị sẽ không đi đâu hết…
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Chị thương… nước mắt của em hãy để nó rơi vì hạnh phúc… được không?
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
*không trả lời*
Nàng vùi sâu hơn vào vòng tay cô
Cô ôm chặt lấy nàng, như muốn thay cả bầu trời vỗ về trái tim đang rách nát kia
Cô luồn tay dưới đầu gối và lưng nàng, nhẹ nhàng bế nàng lên trong tư thế công chúa. Nàng không phản kháng, chỉ khẽ dựa đầu vào vai cô, đôi vai nhỏ bé run lên trong vòng tay vững chãi ấy
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Về với chị…
Cô không để nàng phải bước đi một bước nào nữa. Cô bế nàng ra xe, mở cửa rồi cẩn thận đặt nàng ngồi xuống ghế phụ lái, lấy khăn trên ghế lau sơ nước mưa trên mặt nàng
Cô lên xe. Một tay lái, tay còn lại nắm chặt bàn tay lạnh ngắt của nàng. Suốt quãng đường về, nàng không nói một lời, chỉ tựa đầu vào cửa kính xe, đôi mắt trống rỗng và rã rời
Mưa vẫn chưa dứt, từng hạt rơi lộp bộp lên kính như những giọt nước mắt chưa kịp trôi hết khỏi lòng nàng
Về đến nhà
Cô bế nàng bước vào, cẩn thận đóng cửa lại. Chiếc áo khoác của cô trên người ướt sũng, mái tóc rối bết lại vì nước mưa
Cô đưa nàng vào phòng, lấy khăn lau khô tóc cho nàng, rồi giúp nàng thay áo bằng một chiếc áo len dài của mình
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Em lạnh không? *cúi xuống, nhẹ giọng hỏi khi thấy nàng hơi co người lại*
Nàng lắc đầu, nhưng không giấu nổi sự mệt mỏi. Cô đắp chăn cho nàng, rồi đặt một ly sữa nóng lên bàn đầu giường
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Chị pha rồi, uống chút cho ấm bụng nhé?
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
…Không muốn uống... *khẽ nói, giọng gần như thì thầm*
Cô ngồi xuống bên giường, không ép, chỉ lặng lẽ vuốt tóc nàng, nhẹ như đang chạm vào một giấc mơ dễ vỡ
Một lúc sau, nàng ngẩng lên nhìn cô, ánh mắt vẫn còn ươn ướt
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Freen…
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Chị đây *siết nhẹ tay nàng, ánh mắt đầy dịu dàng*
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Chị… hát cho em nghe được không?
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
*hơi ngẩn người, tim cô như khựng lại một nhịp* Chị hát không hay đâu…
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
*khẽ lắc đầu, giọng nhỏ như gió lướt qua mép giường* Nhưng mỗi lần chị hát… em thấy rất yên bình
Một thoáng lặng trôi qua. Tim cô nhói lên không phải vì buồn, mà vì quá thương, quá xót
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
*khẽ cười, cúi xuống đặt một nụ hôn lên trán nàng* Vậy thì nhắm mắt lại đi, chị hát cho em nghe
Giọng cô nhẹ nhàng cất lên – không điêu luyện, không trau chuốt, nhưng từng nốt nhạc đều chứa đầy yêu thương và chở che
Là bài hát quen thuộc ngày xưa, bài mà hai người từng nghe cùng nhau dưới gốc cây sân trường. Giờ đây, từng câu chữ như trở thành lời dỗ ngọt, vỗ về trái tim đang rách nát của người con gái bé nhỏ
Nàng nằm im trong vòng tay cô, từ từ nhắm mắt lại, hít sâu một hơi – mùi áo len của cô, mùi sữa, mùi bình yên – rồi dần dần chìm vào giấc ngủ
Chỉ khi hơi thở nàng ổn định hơn, khi những ngón tay nhỏ thả lỏng khỏi tay cô, cô mới khẽ dịch người ra, đắp lại chăn cho nàng
Ngồi xuống bên mép giường, cô nhìn nàng thật lâu
Những suy nghĩ chạy qua trong đầu cô
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Chị không biết mình có đủ tư cách… nhưng chị biết mình yêu em
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Yêu từ ánh nhìn đầu tiên, từ những lần em vô tư cười nói bên cạnh…
Và từ giây phút em khóc chiều nay... chị chỉ muốn giành lại cả thế giới để em không phải đau nữa
Cô cúi đầu, trán chạm vào mu bàn tay nàng đang nằm yên dưới lớp chăn mềm
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Ngủ ngoan nhé, bé con…
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
*thầm thì, như một lời thề* Từ nay, chị không cho phép bất kỳ ai làm em tổn thương nữa…

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play