[FREENBECKY] NƯỚC MẮT QUÝ GIÁ
Xấu xí rồi hả chị...
Nàng khẽ cựa mình trong lớp chăn ấm, gối mềm. Không còn mùi mưa lạnh, không còn tiếng tim tan vỡ
Thứ đầu tiên nàng cảm nhận được là hơi ấm từ bàn tay vẫn đang nắm chặt tay mình, và thân hình quen thuộc đang gục đầu ngủ bên mép giường
Mái tóc cô xõa nhẹ, gương mặt tì lên mu bàn tay nàng, mi mắt vẫn còn thâm vì thức trắng đêm
Nàng nhìn cô rất lâu. Cảm giác đau đớn trong lòng chưa vơi đi, nhưng sự hiện diện của cô khiến nó dịu lại, ít nhất là lúc này…
Nàng đưa tay chạm nhẹ vào má cô, vuốt xuống cằm, thì thầm rất khẽ như sợ làm cô tỉnh
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Lúc em khóc, lúc em cười… trong mọi khoảnh khắc cuộc đời em đều có chị… cảm ơn chị… vì đã luôn ở cạnh em…
Tiếng nàng nhỏ đến mức gần như tan vào khoảng sáng yên lặng nhưng cô vẫn tỉnh
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
*mở mắt, giật mình nhìn nàng* Em dậy rồi à? Có mệt không? Còn lạnh không? Có đói không? Chị nấu cháo rồi, để chị...
Nàng chưa kịp nói gì thì cô đã vòng qua bế nàng ngồi dậy, lấy khăn lau mặt cho nàng, rồi nhấc nàng vào phòng tắm
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Chị... em tự đi được…
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Yêu nào...
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Em ngấm mưa cả đêm, bị tát nữa, nhìn cái mặt phờ phạc kia mà em còn dám tự xưng là ổn?
Nàng không phản kháng nữa
Thay vào đó, nàng rúc đầu vào cổ cô, vòng tay ôm lấy cổ, thì thầm
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Chị bế em hoài cũng được…
Cô đỏ mặt nhưng không đáp, chỉ nhẹ nhàng đặt nàng ngồi trên bồn rửa rồi cẩn thận lau mặt, chải tóc cho nàng
Khi lau đến má nàng, cô khựng lại một chút ở chỗ đỏ ửng còn sót lại
Ngón tay cô dừng ở đó lâu hơn một nhịp
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
*ngước lên nhìn* Xấu xí rồi hả chị…
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
*lắc đầu, mắt sâu lắng hơn bao giờ hết* Không, em vẫn đẹp... Đẹp đến mức chị chỉ muốn ôm em suốt cả đời thôi
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
*bật cười, nhưng giọng hơi nghẹn* Vậy chị ôm đi
Cô không nói gì, chỉ kéo nàng vào lòng, siết nhẹ. Cái ôm ấy dịu dàng đến mức khiến nước mắt nàng muốn rơi lần nữa
Cả buổi sáng hôm ấy, nàng không rời cô nửa bước. Sau khi ăn xong, nàng kéo cô ra sofa xem phim nhưng chưa đến năm phút, nàng đã chui tọt vào lòng cô, nằm gọn như một đứa trẻ
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Em xem gì đó? *hỏi, tay vòng ôm lấy nàng*
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Em xem chị *vùi đầu vào ngực cô, giọng nhẹ như hơi thở*
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Chị ở bên em luôn được không?
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
*siết chặt vòng tay ôm, hôn lên tóc nàng* Chị không đi đâu cả... Ở đây, và sẽ luôn ở đây
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
*mỉm cười, tay nắm lấy tay cô, mi mắt khép hờ* Vậy thì cho em ích kỷ chút nữa… Em muốn hôm nay, ngày mai, và cả ngày sau đó… đều có chị
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
*khẽ đáp* Ưm cho em hết
Một lát sau khi mọi thứ dường như yên lại trong lòng
Nàng rúc vào ngực cô, hai tay quấn lấy eo cô như một chú mèo nhỏ đang tìm hơi ấm. Tiếng phim vẫn chạy lặng lẽ trên màn hình tivi, nhưng cả hai chẳng ai còn để tâm đến
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Chị… *khẽ gọi, giọng nhẹ như gió lướt qua tai*
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Hửm? *siết nhẹ vòng tay, đáp lại bằng một cái vuốt nhẹ sau lưng nàng*
Nàng cắn nhẹ môi, như đang suy nghĩ
Rồi một lúc sau nàng mới cất lời
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
*thì thầm* Căn nhà kia… em không muốn ở đó nữa
Cô hơi khựng lại, nhưng không nói gì chỉ chờ, vì biết nàng vẫn còn điều muốn nói
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Nhưng em cần lấy ít đồ mang về đây… Em muốn ở với chị được không?
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
*quay mặt lại nhìn nàng, ánh mắt đầy dịu dàng mà dứt khoát* Được, bao lâu cũng được, cả đời cũng được
Nàng chớp mắt nhìn cô, ánh nhìn như lấp lánh trong ánh đèn mờ
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Căn nhà đó… hắn từng bước vào rồi… dơ lắm… em không muốn ở lại nơi đó nữa nhưng em cũng không muốn bỏ lại mọi thứ của mình
Cô không hỏi gì thêm, chỉ cúi xuống hôn lên trán nàng thật nhẹ. Sự đồng ý nằm cả trong cái siết tay âm thầm ấy
Chiếc xe dừng lại trước căn nhà
Nàng đứng trước cửa, tay cầm chìa khóa mà ngón tay vẫn run nhẹ. Nàng quay sang cô, cố nở một nụ cười nhợt nhạt
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Chị chờ em chút nha… Em lấy nhanh thôi
Freen Sarocha Chankimha (Cô)
Ưm chị ở đây *gật đầu, ánh mắt vẫn không rời khỏi nàng*
Nàng đẩy cửa vào. Ngôi nhà im ắng đến lạnh lẽo, như thể chưa từng có dấu chân người sống
Nàng bước nhanh vào, không muốn nấn ná nhưng khi tay vừa chạm vào tay nắm cửa phòng ngủ nàng nghe thấy những âm thanh khiến ai nghe thấy cũng phải đỏ mặt...
Nàng nhíu mày vì đây là phòng nàng nơi chỉ có một mình nàng được bước vào...
Hắn từng đến đây nhưng chỉ là ngồi ở phòng khách chờ nàng và nàng chưa từng cho ai bước vào phòng nàng ngoại trừ cô...
Vì có lần nàng sốt cao cô đã đưa nàng về chăm sóc suốt đêm từ đó đến nay không ai được bước vào đó ngoại trừ cô và nàng...
Trên chiếc giường mà nàng từng nâng niu, giữ sạch như chốn yên lành duy nhất của mình, là hai cơ thể trần trụi đang quấn lấy nhau – hắn và ả đàn bà đó
Tiếng rên rỉ chưa kịp dứt
Ga giường nhàu nát, mùi da thịt và mồ hôi bẩn thỉu tràn ngập trong không khí
Nàng chết lặng, cổ họng nghẹn ứ, lồng ngực như bị đâm một nhát thẳng tim
Hắn quay ra nhìn, mặt sầm lại khi thấy nàng đứng ở cửa
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Hai người làm cái trò gì trong phòng tôi vậy hả? *lạnh giọng*
Cô vừa lúc đi vào, nghe tiếng liền sải bước nhanh tới
Tom (Hắn)
Làm gì nhìn mà không biết à? Mà không biết cũng phải... loại như cô quen chỉ có nắm tay và hôn má thì làm gì biết
Tom (Hắn)
*gầm lên* Cút ra ngoài! Phá đám cô đúng là phiền thật đấy!
Becky Rebecca Patricia Armstrong (Nàng)
Nhà tôi sao tôi phải cút? *lạnh*
Tom (Hắn)
Mẹ con nhỏ phiền phức! *bước tới giơ tay, định tát*
Comments