Chiếc Vòng Ngọc Bích [RhyCap]
"Lời hứa và chiếc vòng"
Trăng tháng hai lặng lẽ trải ánh bạc lên mặt kênh, chênh vênh như những điều chưa kịp nói. Bên gốc cây điệp già ở cuối làng Bình Phú, nơi dân làng thường tránh lui tới vì bảo rằng có ma, Khánh Duy đang ngồi ôm đàn, mắt nhìn xa xăm về phía toàn là bóng tối
Tiếng đàn nguyệt ngân lên khẽ khàng. Khánh Duy hát
Hoàng Khánh Duy - Cậu
…Ai gieo hương lạ trên hồn em thơ dại
Cho em mộng mị giữa buổi xuân chưa tàn…
Giọng hát mỏng như sương, trong như nước đầu nguồn, nhưng quặn lại nơi câu cuối.
Chàng trai mười tám tuổi ấy đâu ngờ tiếng đàn tiếng hát của mình một buổi chiều năm ngoái lại lọt tai của một người.
Đó là Quang Anh – cậu ba con nhà địa chủ nổi danh giàu có, kiêu bạc cả vùng.
Nhưng hắn không bước vào, mà chỉ viết một mảnh giấy nhỏ - nhét vào một cái hốc nhỏ của cây điệp già
Hắn nhét xong, ngoảnh mặt bước đi
Ông Thầy Tư
Đừng hát nữa Duy à... Ta bảo là đừng hát nữa..-
Tiếng Ông Thầy Tư cất lên từ trước cửa nhà lá xiêu vẹo. Giọng ông khàn như bấc đèn cạn dầu, run rẩy vì lo.
Em ngây ngô, không biết ông đang nhắc khéo chuyện gì
Hoàng Khánh Duy - Cậu
D-dạ.. Nhưng mà con muốn hát mà..
Cậu trả lời. Cậu cúi đầu, ngón tay khẽ lướt lên dây đàn. Âm thanh trầm đục vang lên, hòa với tiếng ve cuối mùa và tiếng lòng rối bời
Hoàng Khánh Duy - Cậu
Con hát nhỏ mà..đâu có lớn đâu..
Ông lắc đầu rồi thở dài..
Ông Thầy Tư
Hừ.. Không phải vì con hát lớn..
Ông Thầy Tư
Ta chỉ sợ… mấy lời ngọt như mía lùi mà mang dao giấu trong lòng..
Em cũng không hiểu những gì ông nói, chỉ im lặng..
Đêm đó, cậu lại ra gốc điệp già. Mảnh giấy nhỏ được kẹp cẩn thận trong hốc cây
Trong tời giấy đó chỉ bảo: "Đợi ta lúc trăng lên"
Phía dưới tời giấy chỉ vỏn vẹn hai chữ là - " Quang Anh "
Cậu cười khẽ. Lúc nào cũng là hai chữ ấy – " Quang Anh ", ngắn ngủn mà làm tim cậu đập sai nhịp không biết bao lần.
Một lát sau, tiếng bước chân lạo xạo trên lá khô. Rồi một giọng quen thuộc vang lên
Nguyễn Quang Anh - Anh/Hắn
Em lạnh không?
Khánh Duy quay lại. Quang Anh đứng đó, áo gấm đen, đầu đội khăn lượt, tay còn vắt chiếc quạt nan.
Cậu ba nhà họ Nguyễn, người mà cả làng đều sợ, giờ đây cười như một đứa trẻ trộm ra ngoài chơi đêm.
Hoàng Khánh Duy - Cậu
Dạ không l-lạnh.. Chỉ hơi run nhẹ..
Cậu nói ánh mắt cụp xuống, nhưng đôi môi cứ khẽ nhích lên nhẹ
Nguyễn Quang Anh - Anh/Hắn
Run gì ta sao?..
Hoàng Khánh Duy - Cậu
Chắc là vậy.. Mà cũng có thể run vì mơ mà cũng là thật...
Quang Anh bật cười. Giọng cười của kẻ quen được nuông chiều, vừa ngông cuồng vừa ấm áp.
Nguyễn Quang Anh - Anh/Hắn
Ngốc… Mơ hay tỉnh thì cũng đều là thật. Nè, lại đây
Quang Anh dang tay kéo Khánh Duy vào lòng. Mùi gỗ trầm nhè nhẹ toát ra từ lớp áo cậu ba. Khánh Duy rúc vào, nghe tim mình đập thình thịch.
Nguyễn Quang Anh - Anh/Hắn
Ta nói rồi, phải chi gặp được em sớm hơn…
Hoàng Khánh Duy - Cậu
Gặp sớm hơn thì em vẫn là thằng hát rong rách rưới thôi..
Nguyễn Quang Anh - Anh/Hắn
Không. Gặp sớm hơn… ta đã chẳng đính ước với con gái quan tri huyện
Nguyễn Quang Anh - Anh/Hắn
Mà thôi, em đừng nghĩ nhiều. Lúc nào cũng nghĩ. Cứ để ta lo
Hoàng Khánh Duy - Cậu
Cậu ba hứa gì với em đi
Nguyễn Quang Anh - Anh/Hắn
Ta hứa gì?..
Hoàng Khánh Duy - Cậu
Hứa rằng cậu ba không bỏ em
Quang Anh khựng lại một chút, rồi siết chặt vòng tay.
Một tuần sau, trời mưa suốt ba ngày. Duy đội nón lá ra gốc điệp chờ mãi. Không có ai tới.
Đến ngày thứ tư, có người đến thật.
Là gia nhân nhà họ Nguyễn.
Tên đó ném cho cậu một túi vải, trong đó đựng toàn là bạc
Thằng Hầu
Cậu ba biểu mang cái này cho cậu.
Thằng Hầu
Biểu… đừng chờ nữa. Biểu quên đi
Hoàng Khánh Duy - Cậu
…Quên? Quên là sao?
Cậu đứng dậy, định hỏi sự tình gì cho ra lẽ
Tên đó lại phán thêm một cậu làm cậu chết lặng
Thằng Hầu
Chơi vui thôi mà, cậu tưởng thật à?
Hoàng Khánh Duy - Cậu
Không, không. Không thể nào. Cậu ba Quang Anh nói… ảnh hứa mà…
Thằng Hầu
Cậu ba đâu có rảnh mà hứa hẹn với thằng hát rong
Câu nói rơi xuống như một nhát dao bổ vào lòng
Duy đứng lặng, gió thốc qua làm áo cậu ướt lạnh. Tay run run mở túi vải – bạc trắng rơi xuống đất, và lăn lóc như tiếng cười chế nhạo.
Cậu lại quay sang nhìn chiếc vòng mà hắn đã tặng cho cậu
Hoàng Khánh Duy - Cậu
…Đưa anh ấy ra đây. Cho tôi gặp ảnh
Hoàng Khánh Duy - Cậu
Cho tôi gặp một lần thôi!
Thằng Hầu
Cậu ba không muốn dính líu nữa. Cậu lo cho cái thân mình đi
Rồi tên đó bỏ đi, để lại Khánh Duy đứng trơ trọi giữa cơn mưa đổ
Cậu nhìn xuống sông, nước chảy xiết như đang cuốn trôi tất cả những gì từng có. Cậu bật cười – tiếng cười khô như lá mục
Hoàng Khánh Duy - Cậu
Cậu ba hứa… sẽ không bỏ em…m-mà
Giọng cậu nhỏ dần, cho đến khi chìm hẳn vào tiếng mưa.
Và rồi, người ta chỉ thấy chiếc nón lá trôi lờ đờ giữa dòng nước lạnh. Không ai còn thấy Khánh Duy nữa
Comments