Chiếc Vòng Ngọc Bích [RhyCap]
1: "Hận Thù"
Trời tháng tư miền Nam oi nồng, gió lặng như tờ, chỉ có tiếng ve râm ran và tiếng khóc thay cho em trai của mình phải ra đi tức tưỡi trên con sông sâu và lạnh như hồn em lúc này.
Màu vàng rực rỡ của ánh nắng và những cánh hoa trên cây điệp già như rắc mật lên con đường đất đỏ dẫn vào làng Bình Phú – một làng quê bé nhỏ, nghèo khó nép mình bên bờ kênh rộng.
Đôi bàn tay ôm di ảnh của em trai và ánh mắt hướng về người cha đã mất trước em trai của mình vì bệnh mà mất, áo bà ba lụa gấm ướt đẫm mồ hôi, cậu thiếu niên ngồi chết lặng cạnh bàn thờ của cha và em của mình.
Đôi mắt đỏ hoe của em, tưởng như có thể thiêu rụi cả ngôi nhà lá nhỏ. Cái xác của Hoàng Khánh Duy - em trai của Hoàng Đức Duy bây giờ vẫn chưa tìm được tìm thấy, nhưng trong lòng Đức Duy đã nỗi lên lòng "hận thù" không hề nhỏ.
Không ai trách em, nhưng chính em thì tự trách mình đến tận xương tủy vì tại sao lúc đó mình lại không bảo vệ được em trai của mình?
Hoàng Đức Duy - Em
T-tại sao..lúc đó mình lại không bảo vệ được chứ?..
Em cố gắng nói, nhưng cảm xúc bất giác cố ngăn chặn từng lời nói của em phát ra
Tên em là Hoàng Đức Duy– con trai cả trong một gia đình dân nghèo, mẹ mất sớm, cha già yếu, gánh nặng đổ dồn lên vai khi cậu chỉ vừa mới tròn mười hai.
Em phải bắt đi làm từ sớm để nuôi cả gia đình..và em trai..
Sau khi qua 5 năm trời - em cũng đã được về quê, về với cha và em trai..nhưng rồi hai người mà em yêu thương nhất cũng đã ra đi.
[chuyển cảnh đến sông Bình Phú]
Người ta bảo, sông Bình Phú hiền lành quanh năm, vậy mà bữa đó lại nuốt trọn một người như không. Không ai thấy xác, chỉ thấy chiếc nón lá trôi lờ đờ giữa lòng nước sẫm, như thể chính dòng sông cũng thương tiếc mà giữ lại một kỷ vật cuối cùng.
Hoàng Đức Duy đứng nơi bờ đất nứt nẻ, nơi mà năm năm trước người em song sinh của mình đã gieo mình xuống. Tay em nắm chặt mảnh vải bạc màu từng là dây đeo chiếc đàn nguyệt cũ kỹ của Khánh Duy.
Cậu em trai ngày ấy, vừa tròn mười sáu tuổi, đôi mắt vẫn còn ánh lên cái trong lành của một kẻ chưa từng biết đến hận thù. Nhưng cuộc đời không chừa chỗ cho những người như thế.
Đức Duy không khóc. Nước mắt em đã cạn cùng năm tháng trôi giạt nơi đất khách, lớn lên giữa những gánh hát, những trận đòn và những giấc mơ rã rời. Chỉ có lòng thù hằn là vẫn còn nguyên, như con dao găm lạnh ngắt nằm yên trong ngực trái.
Em nhìn sang bên kia sông. Tấm biển sơn son thếp vàng treo lặng lẽ trên cổng tam quan của nhà họ Nguyễn:
"Trung – Hiếu – Lễ – Nghĩa – Gia Đạo Vĩnh Truyền."
Một cơn gió chợt thổi qua, làm rối tung mái tóc đẫm mồ hôi. Đức Duy siết chặt mảnh vải trong tay, mắt khẽ nhắm lại. Giọng em khàn đặc, nhỏ như thì thầm với đất trời
Hoàng Đức Duy - Em
E-em Khánh Duy.. Anh sẽ thay em về lại nơi đó..và cũng trả được hận thù trong em và anh Khánh Duy à..
Comments
Punni07
Không phải lỗi anh đâu mà, cố lên. Em anh cũng không muốn anh tự trách
2025-05-08
2
Punni07
vừa vào chuyện đã đớn vậy r, chia buồn với Duy
2025-05-08
1
Nha Đầu ngốc nghếnh
chéo bộ Duongkieu với ạ
2025-05-07
1