[ĐN Conan] Mai Này, Khi Tên Người Chỉ Còn Là Kí Ức.
Chap 3: Anh ấy tên Theon
Hai ly nước lọc đặt giữa bàn, không ai đụng đến. Căn phòng cũ của nhà hát mang mùi giấy, gỗ, và hơi ẩm của thời gian. Ở đó, hai người đàn ông ngồi đối diện nhau.
Một người già, lưng hơi khom, nói chuyện với sự kiên nhẫn của những kẻ đã chờ đợi rất lâu.
Người còn lại thì trầm mặc hơn, điềm tĩnh như thể mọi cuộc trò chuyện trên đời đều chỉ là một phần của bức tranh lớn hơn mà anh đã nhìn thấy từ trước.
Ông chủ nhà hát
Chúng tôi muốn mời cô Katsura biểu diễn.
Giọng người lớn tuổi vang lên, nhỏ nhẹ nhưng đầy thành ý.
Ông chủ nhà hát
Vào buổi kỷ niệm tám mươi năm thành lập nhà hát.
Ông chủ nhà hát
Chỉ cần một bản nhạc của cô ấy thôi cũng đã đủ thu hút toàn bộ khán giả rồi.
Người đàn ông ngồi đối diện không đáp ngay. Anh không gật đầu, cũng không nhíu mày, chỉ khẽ đưa tay xoay ly nước về phía mình.
Đó là một cử chỉ vô thưởng vô phạt, nhưng lại khiến không khí như chững lại một nhịp.
Cuối cùng, anh cất tiếng.
Theon Westlyn
Tôi sẽ nói chuyện với cô ấy.
Theon Westlyn
Nhưng ông cũng đừng hi vọng gì nhiều quá.
Giọng anh không trầm ấm theo kiểu thân thiện, mà mang nét điềm đạm, xa cách – vừa đủ nghe, nhưng vẫn khiến người ta không khỏi để tâm.
Ông chủ nhà hát
Tôi từng nghe cô ấy biểu diễn một lần.
Ông chủ nhà hát
Tôi nghĩ tôi đã nhìn thấy anh ở đâu đó.
Dưới ánh đèn mờ của căn phòng cũ kỹ, người đàn ông ấy không phản ứng gì với lời nhận xét. Chỉ nhẹ nhàng đẩy ly nước ra xa một chút, như thể cuộc trò chuyện sắp kết thúc.
Người chủ nhà hát cũng không nói thêm lời nào. Trong một khoảnh khắc thoáng qua, ông chợt nhớ lại vài hôm trước, trên phố – có một cô gái đứng lặng người nhìn anh từ bên kia đường.
Đôi mắt cô khi ấy giống hệt những gì ông đang thấy lúc này: như thể thế giới xung quanh đang nhòe dần, để lại duy nhất hình bóng người đàn ông ấy giữa tất cả.
Cánh cửa vừa mở, không khí trong nhà đã thoang thoảng mùi trà đen và bơ sữa. Theon tháo kính, cẩn thận đặt lên kệ tủ rồi bước vào phòng khách.
Trong ánh sáng dịu nhẹ, anh thấy Rino đang ngồi bắt chéo chân trên ghế sofa, đĩa bánh tart trái cây đặt gọn trên đầu gối.
Cô bé vừa ăn được một miếng, trên môi còn vương chút vụn bánh, ánh mắt ngẩng lên đầy vô tội.
Không nói không rằng, Theon bước tới, cúi người lấy luôn dĩa bánh ra khỏi tay Rino.
Rino Westlyn
Anh làm gì vậy!?
Cô lập tức phản ứng, tròn mắt nhìn anh.
Đĩa bánh mới ăn được đúng một miếng. Theon ngó xuống, nhướn mày.
Theon Westlyn
Giờ là mấy giờ rồi mà còn ăn đồ ngọt?
Rino Westlyn
//Khoanh tay//
Rino Westlyn
Tại em đói chứ bộ.
Theon phớt lờ, ung dung cầm muỗng cắt thêm một miếng nữa.
Theon Westlyn
Để anh ăn nốt cho đỡ phí.
Anh thản nhiên ngồi xuống sofa, rút điện thoại ra xem, bình thản đến mức cứ như cuộc giằng co vì chiếc bánh ban nãy chưa từng tồn tại.
Rino liếc nhìn anh trai mình đang nhấm nháp miếng bánh một cách điềm nhiên, rồi rướn người tới lấy cái điều khiển từ xa, chuyển kênh, giọng lơ đãng hỏi.
Theon không ngẩng lên, mắt vẫn nhìn vào điện thoại.
Rino Westlyn
Chị Katsura dạo này ổn không?
Ngón tay anh khựng lại một nhịp.
Rino vẫn nhìn anh, vẻ dò xét nhưng không căng thẳng.
Rino Westlyn
Em không thấy chị ấy về nhà mấy.
Rino Westlyn
Cũng chẳng trả lời tin nhắn.
Theon thở ra một hơi thật nhẹ. Anh đặt điện thoại xuống bàn, quay sang nhìn em gái. Giọng anh khi cất lên, vẫn điềm tĩnh, nhưng có gì đó trầm hơn thường ngày.
Theon Westlyn
Chỉ là… dạo này lịch trình hơi kín.
Theon Westlyn
Em biết mà, gần đến ngày diễn rồi.
Rino gật đầu, nhưng rõ ràng vẫn còn điều gì đó băn khoăn.
Rino Westlyn
Em thấy chị ấy giống như đang cố tránh né tụi mình vậy.
Rino Westlyn
Hay là chị lại có chuyện gì rồi?
Theon im lặng trong một lúc ngắn. Một tia lặng lẽ lướt qua mắt anh. Nhưng rồi anh quay đi, đứng dậy đem cái đĩa bánh rỗng vào bếp.
Theon Westlyn
Tụi mình không nên ép cô ấy.
Anh nói, lưng vẫn quay về phía em gái.
Theon Westlyn
Katsura luôn biết cách quay lại đúng lúc.
Rino chống cằm lên tay, khẽ gật đầu, ánh mắt xa xăm.
Rino Westlyn
Em chỉ sợ lần này chị ấy không quay lại nữa thôi…
Hiro vừa bước ra từ phòng tắm, nước vẫn còn đọng lại trên tóc, hơi lạnh của không khí làm anh rùng mình một chút.
Anh đứng trước gương, xoa xoa mặt để tỉnh táo hơn, những dòng suy nghĩ trong đầu chưa kịp yên lại đã bị gián đoạn bởi tiếng chuông điện thoại.
Anh cầm lấy chiếc điện thoại trên bàn, nhìn thấy màn hình sáng lên với một vài tin nhắn mới. Lướt qua một lượt, Hiro không khỏi nhíu mày.
Tất cả các tin nhắn đều từ một số lạ, không có tên trong danh bạ của anh. Nội dung đơn giản, nhưng lại khiến anh cảm thấy bất an:
📱: [ Có gì thú vị hôm nay không? ]
📱: [ Nếu thắc mắc thì đừng ngại hỏi tôi nhé! ]
Một cảm giác khó tả bao trùm anh, đặc biệt khi nhớ đến những chuyện kỳ lạ đã xảy ra với mình và những người bạn.
Những tin nhắn này quá đỗi lạ lùng, mà dường như lại có sự kết nối nào đó với những hồi ức chưa kịp làm sáng tỏ.
Anh lại lướt qua màn hình, nhìn những dòng chữ đơn giản ấy, nhưng không thể dập tắt được sự nghi ngờ trong lòng.
Đằng sau những câu hỏi vô hại đó, anh cảm nhận được một điều gì đó mơ hồ, như thể ai đó đang theo dõi từng bước đi của anh.
Và những người bạn mà anh từng mất, giờ lại được hồi sinh một cách kỳ lạ. Liệu có mối liên hệ nào giữa tất cả những điều này?
Morofushi Hiromitsu
//Thở dài//
Hiro đặt điện thoại xuống, đôi mắt vẫn dán chặt vào màn hình. Một cảm giác bất an lặng lẽ len lỏi trong lòng anh, như thể có một bí mật chưa được hé lộ, nhưng lại rất thực.
Ai đó đang muốn anh tìm ra câu trả lời, nhưng liệu anh có đủ sức mạnh để đối diện với nó?
Comments
menderita karena kmu
Đỉnh của đỉnh 💯
2025-05-11
1