Chợ Tỉnh -- buổi sáng

❌❌Mỗi nhân vật trong tình huống điều là giả, không có thật!! Không hề có ý súc phạm đến danh dự cái nhân nào ❌❌
.
.
________________
Một buổi sáng tại khu chợ tỉnh cậu út nhà hội đồng Nguyễn chậm rãi dắt ngựa đi dạo quanh khu chợ tỉnh. cậu mặc bộ áo bà ba lụa trắng, chân mang đôi guốc gỗ đi cộc cạch, dáng vẻ nhìn như không có gì đặc biệt, nhưng vẫn toát lên khí chất của con nhà quyền quý uy nghiêm.
Hôm nay, Quang Anh không có ý định mua gì, chỉ muốn dạo chơi một chút như thường ngày
Từ đâu có một cậu con trai đang chạy vội từ xa có nước da trắng trẻo. gương mặt thanh tú và chút thư sinh ẩn chứa sự hiền lành và dịu dàng đến lạ
Thì...
Bịch!!
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
A...xin lỗi cậu tôi đang vội nên không để ý đường đi...
Cậu vội cuối đầu xuống không dám ngẩn lên nhưng vì tò mò cậu cũng muốn biết người mình đụng trúng là ai?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//ngẩng lên lên hắn//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
* Thôi chết rồi*
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
*Là con trai nhà họ Nguyễn, ch3t chắc mình rồi*
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
C-công tử c-có sao không//vừa hỏi vừa nhìn người hắn//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tôi thành thật xin lỗi, do gấp quá nên tôi lỡ đụng chúng công tử
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tôi thật sự không cố ý
Miệng liên tục xin lỗi, cậu dập đầu không dám ngước nhìn hắn
Trước mắt hắn là một chàng trai trạc tuổi mình, mặc bộ áo bà ba giản dị, tay vẫn còn đang ôm xấp vải mới lấy từ kho ra. Gương mặt cậu ấy thanh tú, đôi mắt sáng nhưng có chút hoảng hốt khi nhìn Hắn.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//Phủi nhẹ vạt áo//
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tôi không trách cậu, chỉ tại cậu gấp gáp nên mới va phải tôi
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Dạ đây là lỗi tôi...t-tôi xin lỗi ạ
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//Cười nhẹ// Không sao nhưng cậu nên cẩn thận hơn, vải quý thế này mà rơi xuống bùn thì hỏng hết
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Dạ phải, t-tôi cám ơn công tử đã nhắc nhở
Cậu cuối người nhặt lại đóng vải, phủi bụi nhìn Hắn cười một cái rồi nhẹ nhàng gật đầu
Cậu quay lưng tiếp tục công việc. Nhưng một cảm giác lạ khiến hắn cứ đứng nhìn theo bóng dáng ấy một lúc lâu
Khi bóng dáng của cậu đã khuất vào chợ, Hắn quay đầu lại dắt con ngựa của mình đi dạo vòng chợ thêm lần nữa vì mục đích của hắn là chỉ để xem cậu bán vãi ở chỗ nào.
Hắn đi quanh chợ được một lúc thì bỗng khựng lại, hắn chợt cảm thấy có một bóng dáng quen thuộc đó là Duy em đang lụi hụi sắp lại các mảnh vải cho ngăn nắp
Hắn tiến đến chỗ em đang ngồi bận rộn với xấp vải và ngạc nhiên hỏi
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Này, cậu bán vải ở đây sao??
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//Bất ngờ// Dạ tôi phụ việc cho sạp vải của Cậu Hai. Công tử có muốn mua vải không ạ??
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tôi không có ý định mua... nhưng mà..
Hắn nhìn Duy, ánh mắt cô chút hứng thú. hắn không hiểu tại sao mình lại thấy người này thú vị đến thế
Có vẻ là dáng vẻ thật thà, chăm chỉ ,hoặc có thể là nụ cười lành kia
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//cười nhẹ// Công tử đừng ngại, nếu muốn chọn vải thì cứ nói tôi
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tôi có thể giúp công tử chọn những mẫu vải đẹp và mềm nhất!
Hắn chợt nảy ra một ý. Cậu bước đến gần hơn, ánh mắt tinh nghịch
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Thế nếu ta không mua vải, nhưng muốn mời cậu đi ăn sáng thì sao???
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//Sững sờ//H-Hả
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//Tròn mắt// Công tử đùa sao??
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
T-Tôi còn phải trông sạp vải nữa
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//Cười khỉnh// Tôi không đùa. Chỉ là thấy cậu có vẻ vất vả nên muốn mời một bữa thôi
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Coi như tạ lỗi vì làm cậu va tôi khi nãy
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//Ngập ngừng// Nhưng nếu cậu Hai biết tôi rời sạp thì...
Hắn không nói gì, chỉ đưa mắt nhìn quanh, rồi đưa tay vào túi áo lấy 10 đồng, đặt lên bàn
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Số tiền này đủ để mua lại mớ vải tôi làm hỏng lúc nãy, đúng không??
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//Hoảng hốt// Công tử làm gì thế! Tôi không nhận đâu!
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//Nhún vai// Thì coi như tôi đã mua vải
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Mà đã là khách thì tôi có quyền rủ chủ tiệm đi ăn một bữa chứ??
Cậu lưỡng lự.Cậu không quen giao du với người lạ, nhất là người có vẻ ngoài giàu sang như hắn
Nhưng ánh mắt của cậu út nhà hội đồng Nguyễn này không có vẻ trêu đùa, cũng không mang ý khinh thường
Chỉ đơn giản là... có chút gì đó chân thành
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Vậy để tôi ngỏ lời xin phép cậu Hai một chút
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//Mỉm cười// Được rồi, tôi sẽ đợi cậu
.
.
.
End-----
_____________
Chapter
Chapter

Updated 48 Episodes

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play