Chương 2: Lạc Ân đáng yêu nhất

Chiếc xe dừng lại trước một ngôi nhà 4 tầng với khuôn viên rộng lớn, cả nhà 3 người họ Tô túi lớn túi nhỏ bước đến trong sự chào đón của gia đình Bàng Trí và Lục Tĩnh. Lục Tĩnh và Vân Nhàn là chị em cùng nhau lớn lên ở 1 thị trấn cổ, cả hai đều mang theo sự dịu dàng, đằm thắm của người con gái Giang Nam.

“Vân Nhàn cả nhà mình chờ các cậu suốt, đi đường có mệt không, ấy con bé Lạc Ân đã lớn thế này rồi à?”

Dứt lời tất cả ánh mắt đổ dồn vào cô bé có làn da trắng trẻo đang đứng bên cạnh Tô Đông Thành. Tô Lạc Ân lễ phép cúi đầu chào hỏi từng người một:

“Bác trai, bác gái, anh Hi, chị An An chào mọi người ạ.”

“Được rồi mau vào nhà đi, đừng đứng mãi bên ngoài nữa, đồ ăn đã dọn lên hết rồi.” Bàng Trí lên tiếng cắt ngang đôi chị em mãi buông chuyện bên kia.

Bàn ăn hôm nay náo nhiệt hơn thường ngày, thức ăn thịnh soạn, tiếng cười nói rôm rả vang lên không ngớt.

“Bé Ân em mau ăn thử món này đi, đây là món chị thích nhất đó, thử xem không chừng em cũng sẽ thích giống chị cho xem.” Bàng An An ríu ra ríu rít bên cạnh Tô Lạc Ân suốt cả buổi, ngay từ cái nhìn đầu tiên cô đã rất thích cô em gái này rồi. Trắng trẻo, xinh xắn lại dịu dàng như vậy không khác tiểu tiên nữ là bao, còn nhỏ hơn cô có một tuổi thôi. Con gái sướng nhất là có chị em bên cạnh không phải sao, nghĩ tới tháng ngày sau này có một người cùng cô điệu đà, tám chuyện chỉ mới nghĩ thôi đã thấy hạnh phúc rồi. Bàng Hi nhìn cô em của mình mà ngán ngẩm, thật sợ sự nhiệt tình của em mình làm cô gái nhỏ kia phát hoảng:

“An An em nói nhiều quá rồi đó, không định để người ta ăn sao, anh chỉ cần nhìn cũng đã thấy Lạc Ân ngồi gần em không được tự nhiên rồi, bao nhiêu tuổi rồi mà suốt ngày líu nha líu nhíu thế?” 

“Anh thì lớn lắm sao, chúng ta là anh em sinh đôi đó, nào nói xem anh đã bao lớn rồi?”

Bàng Hi bị chọc cho phát giận muốn dạy dỗ con nhóc này một trận nhưng e ngại ba mẹ Bàng ở đây, bỏ đi anh vẫn là không dám động đến bảo bối nhỏ của nhà họ Bàng. Đành ngậm ngùi nuốt cục tức vào bụng vậy.

Tô Lạc Ân nhìn hai anh em nhà này đấu mắt qua lại mà không khỏi buồn cười, cô không có anh chị em nên nhìn thấy sự đáng iu của cặp đôi này khóe mắt không khỏi cong cong cười đến vui vẻ. Tô Lạc Ân nâng tay gắp vào chén mỗi người một miếng cá hòa hoãn lại không khí:

“Anh chị mau ăn thôi đồ ăn quả thật rất ngon đó.”

“Vẫn là bé Ân của chị tốt nhất, chị lấy thêm sườn cho em nhé.”

Bàng Hi nguôi giận không ít tiếp tục công việc rót nước, bồi hai cô nhóc ăn đến no căng.

Hai cặp cha mẹ nhìn cảnh này cũng thấy ấm áp trong lòng, mấy đứa nhỏ này có thể hòa thuận ở cùng với nhau thì không còn gì phải lo lắng nữa.

“Lục Tĩnh lần này thật sự làm phiền hai người, nếu không phải nhiệm vụ quá gấp gáp vợ chồng mình cũng không nghĩ tới chuyện đưa Lạc nhi đi.” Vân Nhàn cầm lấy bàn tay của Lục Tĩnh mà khẽ thở dài.

“Chậc, cậu không cần phải lo lắng, mình sẽ giúp cậu chăm sóc con bé thật tốt, nhìn xem ở đây còn có tiểu Hi và tiểu An làm bạn nói không chừng sau này con bé lại lưu luyến không muốn quay về ấy chứ.”

“Anh Tô nhiệm vụ lần này có nguy hiểm lắm không?” Bàng Trí lại quay sang hỏi Tô Đông Thành, lần này hai vợ chồng họ Tô rời đi gấp gáp ông cũng rất lo lắng.

“Thật ra nhiệm vụ không nguy hiểm, chỉ là nơi cần cứu viện lần này xa xôi, hẻo lánh tận vùng núi phía tây. Anh nghe nói số lượng người thương vong khá lớn nên mới cần lực lượng quân y cứu viện. Lần này vẫn chưa có kế hoạch cụ thể bao giờ có thể quay về nên vẫn là không thể yên tâm để Lạc Ân ở nhà một mình chỉ có thể đến làm phiền mọi người.”

Lục Tĩnh cười xùy một tiếng:

“Không sao, không sao, không nguy hiểm là tốt, hai người cứ tập trung cho công việc, mạng người rất quan trọng, về phần Lạc Ân cứ giao cho em là được rồi, không cần khách sáo như vậy.”

“Vậy vợ chồng anh em cảm hai người trước nhé.”

Bữa ăn diễn ra vui vẻ, nhưng không ai nhìn thấy ánh mắt Tô Lạc Ân thoáng lên nét đượm buồn, do che giấu cảm xúc đã tập thành thói nên không quá khó để cô nén mớ hỗn độn trong lòng mình lại. Dù sao cô cũng đã quyết tâm làm hậu phương vững chắc ủng hộ ba mẹ hết lòng ngay giây phút này nếu để lộ ra một chút yếu đuối thì chẳng còn tí khí phách nào nữa. Nói là làm cô sẽ sống hòa thuận và vui vẻ ở đây, để bản thân trở thành điểm tựa tinh thần cho ba mẹ.

Hot

Comments

🤡~ℙ𝕆ℙ𝔼𝔼~🤡

🤡~ℙ𝕆ℙ𝔼𝔼~🤡

Truyện đọc mãi không chán, tác giả giỏi quá 🥰

2025-05-06

0

Toàn bộ
Chapter
1 Chương 1: Lạc nhi sẽ nhớ ba mẹ
2 Chương 2: Lạc Ân đáng yêu nhất
3 Chương 3: Em là...
4 Chương 4: Gọi anh hay gọi cậu
5 Chương 5: Ngồi kế nhau
6 Chương 6: Cháu cảm ơn cậu nhé
7 Chương 7: Cậu út rất đẹp trai
8 Chương 8: Cùng anh ăn cơm
9 Chương 9: Đã lâu không gặp
10 Chương 10: Theo anh đến Lạc Hà
11 Chương 11: Cần giúp đỡ có thể tìm anh
12 Chương 12: Xem nhà
13 Chương 13: "Ừm, chào em"
14 Chương 14: Chờ anh
15 Chương 15: Quà gặp mặt
16 Chương 16: Nam thanh nữ tú
17 Chương 17: Người nhà
18 Chương 18:
19 Chương 19: Cô bé ngốc
20 Chương 20: Là "thanh mai trúc mã"
21 Chương 21: Cảm giác rất đau
22 Chương 22: Nói dối
23 Chương 23: Muốn quản anh sao?
24 Chương 24: Mất kết nối
25 Chương 25: Si tâm vọng tưởng
26 Chương 26: Không thể liên lạc
27 Chương 27: Thôi thích một người
28 chương 28: Tránh né
29 Chương 29: Hiểu lầm
30 Chương 30: Kề cận như trước
31 Chương 31: Sáng tỏ
32 Chương 32: Tỏ tình
33 Chương 33: Chờ đợi ngọt ngào
34 Chương 34: Ngày càng rung động hơn
35 Chương 35: Lúc nào cũng yêu em
36 Chương 36: Trong mắt toàn là sự cưng chiều
37 Chương 37: Hẹn hò
38 Chương 38: Thích anh vô cùng
39 Chương 39: Muốn anh ôm
40 Chương 40: Muốn anh ôm ngủ
41 Chương 41: Anh chọc vào em
42 Chương 42: Nguyện ý đắm chìm cả đời
43 Chương 43: Anh muốn công khai
44 Chương 44: Không nỡ xa
45 Chương 45: Dành cho người anh yêu
46 Chương 46: Người đàn ông tốt nhất
47 Chương 47: Cùng nhau đón năm mới
48 Chương 48: Rể quý
49 Chương 49: Thật sự là rể quý
50 Chương 50: Danh phận bạn trai
Chapter

Updated 50 Episodes

1
Chương 1: Lạc nhi sẽ nhớ ba mẹ
2
Chương 2: Lạc Ân đáng yêu nhất
3
Chương 3: Em là...
4
Chương 4: Gọi anh hay gọi cậu
5
Chương 5: Ngồi kế nhau
6
Chương 6: Cháu cảm ơn cậu nhé
7
Chương 7: Cậu út rất đẹp trai
8
Chương 8: Cùng anh ăn cơm
9
Chương 9: Đã lâu không gặp
10
Chương 10: Theo anh đến Lạc Hà
11
Chương 11: Cần giúp đỡ có thể tìm anh
12
Chương 12: Xem nhà
13
Chương 13: "Ừm, chào em"
14
Chương 14: Chờ anh
15
Chương 15: Quà gặp mặt
16
Chương 16: Nam thanh nữ tú
17
Chương 17: Người nhà
18
Chương 18:
19
Chương 19: Cô bé ngốc
20
Chương 20: Là "thanh mai trúc mã"
21
Chương 21: Cảm giác rất đau
22
Chương 22: Nói dối
23
Chương 23: Muốn quản anh sao?
24
Chương 24: Mất kết nối
25
Chương 25: Si tâm vọng tưởng
26
Chương 26: Không thể liên lạc
27
Chương 27: Thôi thích một người
28
chương 28: Tránh né
29
Chương 29: Hiểu lầm
30
Chương 30: Kề cận như trước
31
Chương 31: Sáng tỏ
32
Chương 32: Tỏ tình
33
Chương 33: Chờ đợi ngọt ngào
34
Chương 34: Ngày càng rung động hơn
35
Chương 35: Lúc nào cũng yêu em
36
Chương 36: Trong mắt toàn là sự cưng chiều
37
Chương 37: Hẹn hò
38
Chương 38: Thích anh vô cùng
39
Chương 39: Muốn anh ôm
40
Chương 40: Muốn anh ôm ngủ
41
Chương 41: Anh chọc vào em
42
Chương 42: Nguyện ý đắm chìm cả đời
43
Chương 43: Anh muốn công khai
44
Chương 44: Không nỡ xa
45
Chương 45: Dành cho người anh yêu
46
Chương 46: Người đàn ông tốt nhất
47
Chương 47: Cùng nhau đón năm mới
48
Chương 48: Rể quý
49
Chương 49: Thật sự là rể quý
50
Chương 50: Danh phận bạn trai

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play