[AllMusa - Winx] Từ Tận Đáy Lòng, Chúng Tôi Yêu Em.
Chap 3
[Bloom – Đêm hôm đó, tại phòng riêng]
Mọi thứ dường như chậm lại vào ban đêm. Chỉ còn tiếng gió và nhịp thở của căn trường cổ. Bloom ngồi bên cửa sổ, mắt nhìn ra ánh đèn mờ từ khu vườn phía xa – nơi Musa từng đứng cùng cô. Cô không thể ngừng nghĩ về ánh mắt Musa, nụ cười thoáng qua, và cả sự lảng tránh hôm nay.
Bloom
Cậu đang sợ mình, Musa? Hay sợ chính điều mà mình cũng đang không dám gọi tên?
Bloom siết chặt quyển sổ bài hát trên tay. Trang giấy với những câu từ mộc mạc đã trở thành nơi cô trút tất cả những điều không thể nói. Nhưng giờ, cô không muốn trốn sau âm nhạc nữa.
Bloom
Có lẽ… nếu mình không nói ra, Musa sẽ mãi mãi nghĩ rằng đó chỉ là bạn bè. Rằng những gì mình làm chỉ là quan tâm đơn thuần. Nhưng không phải thế. Không chỉ là thế.
Cô áp tay lên ngực – trái tim cô đập nhanh, không vì ma thuật, không vì trận chiến. Mà vì một cô gái đang làm trái tim cô chơi vơi từng nhịp.
Bloom
Ngày mai, mình sẽ nói với cậu. Dù chỉ là một phần. Dù cậu chưa sẵn sàng. Nhưng Musa… cậu cần biết: cậu đã khiến mình muốn yêu – và không sợ nữa *quyết tâm*
Ngày mới tại Alfea, nhưng không khí giữa Musa và Bloom thì chẳng mới chút nào. Không còn những cái nhìn thoáng qua hay những câu nói vu vơ. Chỉ có một khoảng im lặng mà cả hai đều cảm nhận được rõ ràng – như khoảng lặng giữa hai đoạn nhạc, nơi mọi cảm xúc đều chực vỡ ra nhưng lại bị dồn nén.
Bloom đến phòng nhạc vào lúc hoàng hôn. Cô biết Musa thường đến đó khi muốn một mình. Nhưng hôm nay, Bloom không cho phép điều đó là một lý do để tránh mặt.
Musa đang ngồi bên đàn piano, gảy vài nốt nhẹ. Âm thanh vang vọng trong phòng trống, vừa đẹp, vừa cô đơn.
Bloom bước vào, không gõ cửa. Musa khựng lại, nhưng không quay lại
Bloom
*nói khẽ* Cậu tìm đúng nơi rồi, nơi chứa mọi lời chưa bao giờ nói
Bloom ngồi xuống bên cạnh.
Bloom
Mình… không muốn viết lời nữa. Không nếu người mình muốn nói đến không bao giờ hiểu.
Musa quay sang, ánh mắt mơ hồ nhưng không tránh né
Musa
Bloom, chuyện hôm trước…
Bloom
*Ngắt lời* Mình biết, mình đã ép cậu phải đối mặt với thứ mà cậu chưa sẵn sàng. Mình xin lỗi.
Không khí trùng xuống. Nhưng Bloom không để nó chìm hẳn.
Bloom
Nhưng mình cũng không thể giả vờ được nữa, Musa. Mình không chỉ thích viết nhạc cùng cậu, hay cười cùng cậu. Mình… nhớ cậu mỗi khi cậu im lặng. Mình thấy đau khi thấy cậu buồn, và tim mình đập rất nhanh khi cậu cười vì mình
Musa
*Nhìn xuống phím đàn. Đôi bàn tay nàng đang siết chặt lại*
Musa
Mình không biết phải nói gì… *Nàng thở ra, giọng yếu đi*
Musa
Mình sợ, Bloom. Nếu chúng ta… thay đổi, thì điều gì còn lại? Điều gì nếu cậu đổi ý? Nếu mọi người khác thấy khó chịu? Nếu nhóm… không còn như trước nữa?
Bloom
*Dịu dàng đặt tay lên tay nàng*
Bloom
Mình không cần câu trả lời bây giờ. Mình chỉ cần cậu biết – mình thật lòng. Và mình sẽ không bỏ đi chỉ vì cậu cần thời gian
Musa khẽ run lên. Nàng nghiêng đầu, tựa vào vai Bloom – không phải một lời chấp nhận, cũng không phải từ chối. Chỉ là một bước nhỏ, nhưng thật và mong manh.
Tối hôm đó, cả nhóm Winx ăn tối cùng nhau. Không ai nói về chuyện giữa Musa và Bloom, nhưng tất cả đều thấy ánh mắt Bloom dịu lại, và Musa – dù ít nói – đã ngẩng đầu nhiều hơn.
Sau bữa tối, khi mọi người rời đi
Musa
*gật đầu* Vẫn đang học cách hiểu mình
Flora
*mỉm cười* Đó là bước đầu tiên để yêu ai đó – thật sự
Musa
Cảm ơn cậu Flora *chạm nhẹ tay Flora*
Một nhiệm vụ nhỏ tại Vương quốc Linphea – hỗ trợ bảo vệ cánh rừng cổ khỏi sinh vật bóng tối. Có vẻ đơn giản với nhóm Winx. Nhưng mọi chuyện không bao giờ đơn giản như trong giáo trình.
Họ bị phục kích. Một sinh vật bóng tối bất ngờ tách Bloom khỏi đội hình. Cô bị quật văng vào một thân cây lớn, và trong tích tắc, cả khu rừng run rẩy.
Musa nghe thấy tiếng va chạm. Rồi là tiếng Tecna hét lên.
Khi họ tìm thấy Bloom, cô đã bất tỉnh. Mái tóc đỏ dính máu bên thái dương. Một vết cắt sâu chạy dài xuống cánh tay trái.
Musa là người đầu tiên lao đến. Nàng quỳ xuống bên Bloom, bàn tay run rẩy đặt lên má cô.
Musa
Bloom… Bloom, dậy đi… làm ơn...
Nàng không quan tâm đến máu. Không quan tâm đến Tecna đang cố thiết lập tín hiệu cấp cứu, hay Flora đang niệm phép hồi sức.
Musa chỉ biết một điều: Bloom nằm đó, bất động.
Musa
Cậu không được đi đâu cả, nghe không?” giọng cô nghẹn lại. “Cậu nói cậu sẽ không rời xa mình… Bloom… làm ơn… đừng…
Một giọt nước mắt rơi xuống má Bloom.
Musa
Mình… mình còn chưa nói với cậu là… là mình cũng vậy…
Điều đầu tiên cô thấy là khuôn mặt Musa đầy nước mắt, nhưng ánh mắt thì sáng như ngọn lửa nhỏ cố sống sót giữa mưa.
Musa bật khóc thành tiếng – không phải vì Bloom tỉnh lại, mà vì chính nàng đã thốt ra điều mà bao lâu nàng cố chôn giấu.
Musa
Cậu… đồ ngốc. Sao lại liều như thế hả? Cậu biết mình đã nghĩ gì không?
Bloom
Cậu nghĩ… cậu yêu mình?
Musa
*Cúi đầu, nắm chặt tay cô* Ừm. Mình nghĩ... Mình yêu cậu, Bloom.
Bloom
*Mỉm cười hạnh phúc* Cảm ơn cậu, Musa. Mình cũng rất yêu cậu. Yêu cậu rất nhiều
Musa không nói gì chỉ chỉ nắm chặt lấy bàn tay Bloom, như thể không muốn cô có cơ hội nào để rời xa nàng bất cứ khi nào nữa
Hai ngày sau, tại Alfea. Bloom đã ổn định. Musa đến thăm, mang theo cây đàn.
Bloom
Có bài hát mới không?
Musa
*Gật đầu* Chưa có lời. Nhưng có nhịp tim.
Nàng bắt đầu chơi. Giai điệu nhẹ, chậm, như lời thì thầm. Bloom không nói gì, chỉ lặng lẽ nghe – và biết rằng, tình cảm họ dành cho nhau giờ đã thành điều thật.
Comments
Miusaaa
đọc mà muốn trao lần đầu
2025-05-07
3
Thị Xu
ủa?(? lẹ dị, rồi lỡ Musa hong nói chắc chỉ ngủ 8 năm chưa dậy=))
2025-05-07
2
Miusaaa
nó đó, tỏ tình đi
2025-05-07
1