[ENGLOT] Blouse Trắng Và Răng Nanh Yêu Em Là Tội Lỗi Của Tôi
Chương 2: Blouse Trắng Lạnh Và Đôi Mắt Nghiện Máu
Cảm giác đầu tiên khi Engfa tỉnh lại là mùi thuốc sát trùng. Lạnh, nồng và sạch đến rợn người.
Cô đảo mắt, thấy trần nhà màu xám bạc, đèn tròn trên cao tỏa ánh sáng trắng dịu. Mọi thứ xung quanh vừa hiện đại, vừa u ám như bước ra từ một phim khoa học viễn tưởng. Dù là bệnh viện, nhưng không giống bất kỳ nơi nào cô từng thấy.
Engfa Waraha
“Nightshade” Engfa thì thào.
Ký ức đêm qua vẫn còn rõ mồn một sói, máu, đau đớn và Charlotte.
Cánh cửa phòng bệnh mở ra. Tiếng gót giày dứt khoát vang lên trên nền đá lạnh. Không cần nhìn, Engfa cũng biết ai đang đến.
Charlotte Austin.
Áo blouse trắng vẫn tinh tươm, tóc buộc gọn, khẩu trang y tế treo hờ trên cổ. Ánh mắt nàng lạnh tanh như thể chưa từng cứu mạng cô gái này đêm qua.
Charlotte Austin
“Cô tỉnh rồi.”
Charlotte đứng ngay đầu giường bệnh, không hỏi han, không biểu cảm.
Engfa Waraha
Engfa chống tay ngồi dậy, cố nặn ra một nụ cười nhẹ:
“Cảm ơn bác sĩ Charlotte đã cứu tôi. Nếu không có chị”
Charlotte Austin
“Cô bị sốt nhẹ, nhiễm trùng ở chân, tôi đã xử lý xong. Không cần khách sáo.”
Charlotte cắt ngang, giọng nói bình thản như đang đọc kết quả xét nghiệm.
Engfa hơi bối rối. Cô đã nghĩ người cứu mình sẽ tỏ ra quan tâm hoặc ít nhất có chút ấm áp. Nhưng người phụ nữ trước mặt lạnh lẽo như phiến đá cẩm thạch. Chỉ có đôi mắt ánh lên một thứ gì đó rất sâu, rất tối.
Cơn rung động ban đầu của Engfa dường như không đơn phương.
Engfa Waraha
“Chị ”
Cô khẽ gọi, Charlotte dừng lại khi định quay đi.
“Chị là bác sĩ ở đây lâu chưa?”
Charlotte Austin
“Đủ lâu để biết cô không nên tò mò quá mức về nơi này.”
Engfa Waraha
“Vậy” Engfa hơi nghiêng đầu, giọng trong trẻo, pha chút trêu chọc
“Chị có thường xuyên cứu những cô gái trẻ bị sói rượt không?”
Charlotte khựng lại. Đôi mắt xám liếc nhìn cô một giây.
Rất ngắn, nhưng đủ để khiến tim Engfa đập rối loạn.
Charlotte Austin
“Tôi chỉ làm điều cần làm.”
Rồi nàng quay lưng, gót giày dội tiếng vang sắc lạnh.
Engfa chưa từng thấy ai cuốn hút đến vậy.
Người phụ nữ ấy lạnh như băng, xa cách như trăng, nhưng ánh mắt lại như muốn ăn tươi nuốt sống người khác. Lạ thay, cô không sợ. Mà lại thấy kích thích.
Cùng lúc đó, trong phòng trực bác sĩ tầng ngầm
Charlotte ném khẩu trang lên bàn, rút ra một túi máu từ tủ lạnh chuyên dụng. Tay nàng run nhẹ.
Charlotte Austin
“Con bé đó máu quá thơm.”
Một câu nói rất nhỏ. Gần như tiếng thở dài.
Nàng nhắm mắt, áp túi máu vào môi. Nhưng dù là máu hạng A Rh+, hay máu tươi lưu trữ đặc biệt không thứ nào khiến nàng thỏa mãn.
Charlotte ghì chặt miệng túi, nhưng đầu óc chỉ toàn hình ảnh cô gái có nụ cười ngây thơ và vết máu loang trên váy trắng.
Lần đầu tiên sau 217 năm Charlotte Austin sợ chính mình. Vì nàng bắt đầu đói. Và khát. Và thèm. Một người.
Comments