Ngày gần hè trời dường như oi bức hơn gấp bội, tiếng ve đã dần kéo về vào những chiều chói chang. Học sinh đang háo hức chờ kì nghỉ dài hạn sắp đến.
Bóng hình cậu nhóc chờ anh về vẫn hằng ngày in rõ trên bãi cỏ, hôm nay lại vui vẻ, chắc là tìm được trò gì mới đây.
Hoàng Đức Duy.
[lúi húi nặn hình lâu đài lụp xụp trên đất]
Đức Duy ngồi cả buổi trời, gắng sức tạo ra một hình lâu đài thật đẹp bằng thứ đất khô khan. Những vết bẩn vụng về đã lấm lem trên mặt từ bao giờ mà cậu không thèm để tâm.
Đột nhiên có một cô bé chạy đến, có vẻ cũng là ở khu nhà gần đây, nhưng nhìn mặt lạ lẫm chẳng chút quen biết gì.
Nhân Vật Phụ (Nữ)
[ngồi xổm xuống cạnh cậu]
Nhân Vật Phụ (Nữ)
Này bạn ơi, bạn chơi gì vui thế.
Nhân Vật Phụ (Nữ)
Cho mình chơi chung với!
Hoàng Đức Duy.
A-ơ.. [đơ người bất ngờ vì sự xuất hiện của cô bé]
Cô nhóc này vô tư đến nỗi chẳng để tâm lấy phản ứng của cậu, cứ thế ngồi xuống bên cạnh mà tiếp tục bồi đắp thêm đất vào ‘công trình’ tốn công của cậu.
Thế mà lâu đài không những không đẹp lên..
..mà còn trở thành một cục đất bất hình dạng, không hơn không kém.
Vậy mà chưa kịp làm gì, bạn đó bị cha mẹ gọi về nhà mất rồi.
Trách ai bây giờ..?
Thế là Đức Duy cứ ngồi trơ ra đấy, mắt chăm chăm nhìn vào ‘cục đất’ nãy giờ mình kì công làm nên mà giờ..thành công cốc.
Cơ thể bé nhỏ run nhẹ, ánh mắt mềm đi không giấu nổi sự bất lực và thất vọng.
Hoàng Đức Duy.
Vậy..v-vậy là không khoe cho anh được nữa rồi..
Ngay lúc đó, chiếc xe đen trở về. Quang Anh bước xuống, lia mắt tìm cậu thì bắt gặp cảnh tượng này đây.
Hoàng Đức Duy.
…
Hoàng Đức Duy.
Hức..
Nguyễn Quang Anh.
Duy!!
Hai người đứng tuy không xa mà chẳng gần, cứ thế bốn mắt nhìn nhau, dòng nước mắt chực trào cũng ngưng lại chốc lát.
Hoàng Đức Duy.
Anh..
Hoàng Đức Duy.
Oa oa oa-! Hức oaaa.. [khóc lớn]
Nguyễn Quang Anh.
[đến cạnh bên Duy]
Nguyễn Quang Anh.
Sao em lại khóc, chuyện gì vậy?
Hoàng Đức Duy.
Hức..khi nãy..
Hoàng Đức Duy.
Khi nãy có bạn đến, nghịch hỏng mất lâu đài Duy xây rồi.. [chùi nước mắt]
Anh nhìn sang đống bừa bộn bên cạnh, hiểu ra được vấn đề liền xoa đầu cậu dỗ dành.
Nguyễn Quang Anh.
Thì mình xây lại cái mới là được mà, sao lại khóc.
Hoàng Đức Duy.
Không được..!
Hoàng Đức Duy.
Đó là.. là..
Hoàng Đức Duy.
Đó là công sức em ngồi từ đầu chiều tới giờ, xây đẹp lắm đó..
Hoàng Đức Duy.
Xây cái đó là để mai mốt á
Hoàng Đức Duy.
Duy với anh Quang Anh ở chung trong đó đó!
Nguyễn Quang Anh.
Sao lại ở chung?
Hoàng Đức Duy.
Tại có anh mới vui, em muốn ở với anh quài quài. [cười toe toét khi gương mặt đầm đìa nước mắt]
Hoàng Đức Duy.
Muốn ở với anh thôi.
Nguyễn Quang Anh.
Xây phải xây bằng gạch chứ, đất không ở được đâu.
Hoàng Đức Duy.
Vậy thì anh chờ Duy lớn lên xây cho anh căn nhà siêu bự luôn.
Nguyễn Quang Anh.
Thiệt hông? [giọng đầy ý cười nửa đùa nửa thật]
Hoàng Đức Duy.
Thiệt mà. [ánh mắt quyết tâm]
Vậy là một lời hứa ngây ngô xuất hiện giữa hai đứa trẻ, tiếng cười văng vẳng trong gió mang đến nơi nào đó vô định.
Một chiều hè lộng gió, và cái móc nghéo về ngôi nhà của hai ta.
—end chap—
⋆౨ৎ˚⟡˖ ࣪
Các cậu kiên trì một xíu nhe, mở đầu nó không CapRhy lắm đâu.
⋆౨ৎ˚⟡˖ ࣪
Xây dựng Duy thuở nhỏ ban đầu hơi yếu đuối chút xíu, về sau ảnh sẽ ‘đô’ hơn nè.
Comments
meo meo ୨ৎ
tại sao lại không cho tôi biết cái truyện này sớm hơn?? thật sự rất hayy.
2025-05-18
1
hy🧸
/Plusone/dỉm ấn tượng về bộ chịn nò
2025-05-12
1
🖇️𝚂𝚞𝚗𝚏𝚕𝚘𝚠𝚎𝚛✨
yêu :)?
2025-06-11
1