[ĐAQ X Misthy] Bạn Thân Thành Người Yêu
Chương 1: Gần Gũi Đến Mức Không Nhận Ra Đã Yêu
Sân trường vào chiều thứ Bảy vắng tanh, nắng xiên nhẹ qua những tán cây bàng già. Ở góc sân gần dãy phòng học cũ, hai đứa con gái ngồi cạnh nhau trên ghế đá. Một đứa cầm ly trà sữa, đứa còn lại cắn miếng bánh mì trứng thơm phức.
Lê Thy Ngọc [ Misthy]
Mày uống lẹ đi, tao đặt thêm trân châu trắng cho mày á, mắc hơn mấy ngàn đó //nhăn mặt, đưa ly tới sát mặt Quỳnh//
ĐAQ[ 🐺]
Trời ơi biết rồi! Bà làm như tui là con nít không bằng // cười khúc khích, tay nhận lấy ly, ánh mắt long lanh dưới nắng//
Misthy nhìn Quỳnh, rồi quay vội đi. Dạo này tim cô cứ lộn xộn mỗi khi Quỳnh cười. Là bạn thân từ cấp hai, nhưng không hiểu sao, càng lớn lại càng thấy... lạ lắm.
Lê Thy Ngọc [ Misthy]
Mày nè… //lên tiếng, giọng thấp đi một chút //
Lê Thy Ngọc [ Misthy]
Mày có nghĩ... tình bạn với tình yêu nó khác nhau ở đâu không?
ĐAQ[ 🐺]
//quay sang, nhíu mày// Khác chứ. Bạn thì chia sẻ, còn yêu thì... muốn giữ cho riêng mình.
Lê Thy Ngọc [ Misthy]
Vậy... mày có muốn giữ ai cho riêng mình chưa?
ĐAQ[ 🐺]
//Nhìn Misthy, ánh mắt hơi ngập ngừng// Có chứ. Nhưng tao không biết người đó có muốn được giữ không.
Misthy im lặng. Tim cô đập một cái rất mạnh.
Misthy im lặng. Tim cô đập một cái rất mạnh.
Tối đó, khi đang ôm gối nằm lăn qua lăn lại trên giường, điện thoại Misthy sáng lên.
ĐAQ[ 🐺]
💬: Ngủ chưa đồ khùng?
Lê Thy Ngọc [ Misthy]
💬: Chưa. Đang nhớ ai đó.
Lê Thy Ngọc [ Misthy]
💬: Bạn thân tao
Dấu ba chấm nhấp nháy một lúc lâu.
Sáng hôm sau, vừa bước vào lớp, Misthy thấy Quỳnh đã ngồi đó, hai ổ bánh mì để sẵn trên bàn
ĐAQ[ 🐺]
Của mày nè. Bữa nay tao thức sớm, sợ mày nhịn đói. // tỉnh rụi, nhưng ánh mắt thì đầy mong chờ//
Misthy nhận bánh, khẽ chạm vào tay Quỳnh một chút. Nhỏ như điện giật. Nhưng không ai rút tay ra.
Lê Thy Ngọc [ Misthy]
Ê Quỳnh…
Lê Thy Ngọc [ Misthy]
Mai sinh nhật tao. Mày rảnh không?
ĐAQ[ 🐺]
//Nghiêng đầu, cười tươi rói// Không rảnh cũng phải rảnh. Mày muốn tao làm gì?
Lê Thy Ngọc [ Misthy]
//Nhìn thẳng vào mắt Quỳnh// Tới là được rồi
Tối hôm sau, Quỳnh xuất hiện trước cửa nhà Misthy, mặc áo hoodie trắng rộng thùng thình, tay ôm một chiếc bánh kem nhỏ, mặt đỏ hồng vì chạy bộ.
ĐAQ[ 🐺]
Chúc mừng sinh nhật... đồ ngốc của tao
Misthy đứng ngây ra. Không phải vì bánh kem, cũng không phải vì lời chúc. Mà là vì lần đầu tiên, cô thấy Quỳnh... xinh đến vậy. Thật sự muốn ôm một cái.
Lê Thy Ngọc [ Misthy]
Cảm ơn mày… vì đã tới
Quỳnh cười nhẹ, bước vào phòng. Căn phòng nhỏ, treo đầy hình hai đứa chụp chung suốt mấy năm. Có hình lúc lớp 6 dính socola đầy mặt, có hình sinh nhật lớp 9, cả hai ngồi bệt giữa sân trường cười phá lên.
Lê Thy Ngọc [ Misthy]
Ước // nhắm mắt lại, rồi mở ra nhìn Quỳnh//
Lê Thy Ngọc [ Misthy]
Ước cái người tao thích... cũng thích tao.
ĐAQ[ 🐺]
//Nhìn Misthy, mắt chớp chớp, rồi chậm rãi nói// Tao thích mày
Không hoa, không nến, không bản nhạc lãng mạn nào vang lên. Nhưng tim Misthy đập nhanh hơn bất kỳ bản nhạc nào từng nghe.
Tình yêu đôi khi không đến từ khoảnh khắc đặc biệt. Mà đến từ những lần quan tâm nhỏ nhặt, những lần chạm tay vụng về, và ánh mắt không dám nhìn quá lâu.
Comments