Bão Đến (phần 2)

[Chiều muộn – Việt Nam – Đức Duy và Negav tại hành lang bệnh viện]
negav
negav
“Sao rồi?”
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
“Ba không tỉnh. Phác đồ mới chưa có tác dụng. Bác sĩ bảo chuẩn bị tinh thần…”
negav
negav
“Cậu có báo Quang Anh không?”
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
(im lặng một lúc): “Không.”
negav
negav
“Duy…”
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
“Cậu nghĩ giờ này anh ấy đang làm gì? Có khi đang mải chỉnh đồ án, chạy deadline, uống cà phê với Yến Vy… Tớ không muốn anh ấy gác lại cả tương lai chỉ vì một tin nhắn.”
negav
negav
“Cậu không nói, không có nghĩa là anh ấy không lo. Không phải cậu từng bảo 'chúng mình là một đội' sao?”
[Rome – đêm – Quang Anh và Yến Vy trong thư viện kiến trúc]
Yến Vy
Yến Vy
“Này, cậu định xóa bản vẽ lần thứ 6 nữa à?”
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
“Chẳng có cảm giác. Không hợp.”
Yến Vy
Yến Vy
“Hay là... tâm trí cậu không ở đây nữa?”
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
“Em ấy không còn nhắn. Gọi cũng không bắt. Cả tuần rồi.”
Yến Vy
Yến Vy
“Người Việt yêu lâu thật đấy…”
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Anh (ngắt lời): “Không phải lâu. Là sâu.”
Yến Vy
Yến Vy
(nhẹ giọng): “Và sâu thì dễ bị chìm.”
[Tin nhắn thoại – Quang Anh gửi Duy, lúc 2h sáng]
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
“Anh thấy em mệt rồi. Em không nói, nhưng anh biết. Nếu em không muốn anh ở cạnh nữa... chỉ cần nói một câu. Anh sẽ hiểu.”
[Sáng hôm sau – Đức Duy nghe tin nhắn, tay run, mắt đỏ]
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
(thì thầm): “Không phải không muốn… mà là không dám.”
(Duy mở điện thoại, định gọi. Màn hình hiển thị “Quang Anh – đang online”) (Tay dừng lại. Mắt rơm rớm.)
[Buổi tối – cuộc gọi bất ngờ từ Quang Anh]
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
“Duy. Trả lời anh.”
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
(ngập ngừng): “Em… xin lỗi…”
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
“Anh không cần xin lỗi. Anh cần sự thật.”
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
(giọng nghẹn lại): “Ba em sắp… không qua khỏi.”
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
“…Tại sao em không nói sớm?”
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
“Vì anh đang ở giữa chặng cuối. Em không muốn anh quay về, hủy tương lai vì em. Em không muốn là gánh nặng.”
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
(cứng giọng): “Em không phải gánh nặng. Em là nhà. Là tất cả những gì anh muốn trở về.”
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
(bật khóc): “Em sợ mất anh. Mỗi lần nhắn tin, em lại nghĩ… nếu anh rời khỏi em thì sao?”
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
(nói nhẹ nhưng dứt khoát): “Anh chỉ rời khi em đẩy anh đi. Và bây giờ, em đang làm điều đó.”
Im lặng. Duy khóc không thành tiếng.)
[Hai ngày sau – Quang Anh nhận email từ trường: “Đơn xin bảo lưu học kỳ đã được chấp nhận.”]
Yến Vy
Yến Vy
“Cậu chắc chứ?”
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
“Ừ. Bản vẽ có thể chờ. Nhưng người thì không.”
[Tại Việt Nam – bệnh viện – Quang Anh xuất hiện ở cửa phòng bệnh giữa cơn mưa]
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
(sững sờ): “Anh… về?”
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
(nhìn thẳng vào mắt Duy): “Anh không chọn tương lai mà thiếu em. Anh chọn em trước.”
(Duy lao tới ôm anh thật chặt. Mọi sự mệt mỏi trong phút chốc tan biến trong tiếng mưa rơi ngoài hành lang.)
Bão đã đến. Nhưng nhờ có tình yêu thật lòng, họ không buông nhau… mà cùng đi qua nó.
đạo diễn
đạo diễn
Cắt//hét

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play