Hậu Bão – Lặng Yên Trong Vòng Tay

[Phòng bệnh – đêm khuya – ánh đèn vàng nhạt – Quang Anh ngồi bên cạnh giường ba Duy]
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
(thì thầm): “Bác nằm yên như thế, chắc mệt lắm. Con là Quang Anh – người yêu của Duy. Con về rồi… muộn một chút, nhưng là thật lòng.”
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
(mắt đỏ hoe): “Anh biết không… trước khi anh về một hôm, ba siết tay em thật chặt. Rồi ông chỉ vào bức ảnh tụi mình. Em nghĩ… ba chờ anh.”
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
(ôm lấy Duy): “Vậy thì anh không trễ. Anh đã kịp.”
[Hai người lặng yên hồi lâu. Tiếng máy thở đều đều. Không gian chỉ còn hơi ấm từ đôi bàn tay đan chặt.]
[Sáng hôm sau – bên ngoài bệnh viện – Negav mang theo bánh mì và sữa đậu nành]
negav
negav
“Quang Anh, ăn chút đi. Cậu trông như xác sống rồi đó.”
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
(nhận lấy): “Cảm ơn. Mà… sao cậu tốt với anh vậy?”
negav
negav
(nhìn sang Duy): “Vì cậu đã làm điều mà không ai dám làm. Bỏ lại mọi thứ chỉ để ôm một người đang sắp gục. Duy… cần cậu.”
[Tối hôm đó – trong phòng – hai người ngồi tựa lưng bên cửa sổ, nhìn thành phố về đêm]
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
“Anh có hối hận không? Đang từ Rome, sáng nắng, trời xanh… về đây, thành phố bụi và tiếng còi xe?”
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
(mỉm cười): “Không. Ở đâu có em, nơi đó là bình yên.”
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
(nhẹ giọng): “Nếu ba không qua khỏi… em không chắc mình sẽ ổn đâu.”
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
“Thì anh sẽ ở đây. Không để em phải cố tỏ ra ổn một mình nữa.”
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
(nghẹn lại): “Em mệt lắm, Quang Anh à.”
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
(vòng tay ôm chặt): “Vậy thì cứ tựa vào anh. Khóc cũng được. Gục cũng được. Anh không đi đâu cả.”
[Đêm đó – Duy khóc trong vòng tay anh. Không có lời an ủi sáo rỗng. Chỉ có sự hiện diện lặng lẽ nhưng chắc chắn.]
[Rạng sáng – máy báo hiệu nhịp tim đột ngột chậm lại. Ba Duy trút hơi thở cuối cùng.]
(Cả hai đứng bên giường. Duy nắm tay ba. Quang Anh đứng sau, đặt tay lên vai cậu.)
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
(thì thầm): “Ba đi rồi… Nhưng ba để lại cho em… một người dám trở về.”
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
“Anh không đi đâu nữa, Duy à. Em không cô đơn. Không bao giờ nữa.”
[Một tuần sau – lễ tang đơn sơ. Quang Anh ở bên Duy suốt, không rời nửa bước.]
negav
negav
“Cậu ổn chứ?”
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
(mắt mệt, nhưng yên bình): “Không ổn. Nhưng không sợ nữa. Có người bên cạnh rồi.”
[Tối hôm đó – tại ban công – Duy tựa đầu lên vai Quang Anh]
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
“Em từng nghĩ… yêu xa là dại khờ. Nhưng giờ em biết… nếu đủ yêu, không có khoảng cách nào là mãi mãi.”
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
“Yêu xa không phải là thiếu thốn, mà là chờ ngày được gần.”
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
“Giờ gần rồi, đừng rời nữa nha.”
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
(ôm chặt hơn): “Ừ. Anh sẽ là nhà – nơi em về sau tất cả.”
Bão qua. Cơn mưa đã tạnh. Không cần tiếng nói nữa – chỉ cần vòng tay còn đó… là đủ.

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play