[Kimetsu No Yaiba]Thượng Vô – Kẻ Được Chọn Của Muzan
Chương 1 – Cái Chết Của Một Kẻ Không Thuộc Về Thế Giới Này
Thế giới này lúc nào cũng ồn ào
Tiếng còi xe, tiếng cãi nhau, tiếng cười giả lả ngoài xã hội và tiếng thở dài vang trong đầu tao. Ờ thì...cũng bình thường thôi. Tao quen rồi
Tao tên là Kuronami Sayo. Cái tên nghe cũng hay đấy, nhưng với cái xã hội này thì nó chả khác gì rác. Một đứa con gái không cha không mẹ, sống lây lất qua ngày bằng tiền làm thêm, ăn mì gói, ngồi trong căn phòng 6 mét vuông chật hẹp cùng với...vài chục tấm poster của Muzan Kibutsuji
Ừ, tao cuồng Muzan. Một cách bệnh hoạn luôn ấy
Có người cuồng idol Hàn, có đứa đam mê CEO tổng tài, còn tao thì mê một tên giết người máu lạnh với đôi mắt đỏ và cái đầu quá mức thông minh
Tao còn thấy mình có gu ấy chứ
Tao vừa tan ca, mưa tạt ướt cả cái áo khoác mỏng. Về nhà, tao chui vào giường, mở YouTube xem lại mấy đoạn Muzan "tẩy não" đám quỷ cấp dưới. Cười hả hê. Lúc ổng giết thằng Hạ Ngũ chỉ vì dám hỏi nhiều quá, tao còn vỗ tay kiểu
Kuronami Sayo[chưa xuyên]
Ừ đúng! Nói nhiều như chó sủa thì chết là đúng rồi!
Rồi tao gục đầu lên bàn. Không đói, không buồn ngủ, chỉ thấy trống rỗng. Cái trống rỗng đó ăn sâu vào trong lồng ngực như một cái hố không đáy. Tao đâu có khóc, vì tao không còn biết khóc là gì nữa
Đi làm, kiếm tiền, giả vờ cười, rồi chết?
Tao thì...chẳng có gì để tiếc
Không biết tao ngất lúc nào. Chỉ nhớ rằng cái ánh đèn bàn chớp tắt một cái rồi tắt hẳn. Một tiếng rầm lớn vang lên đâu đó – hình như là bên ngoài cửa sổ. Tao nghe loáng thoáng tiếng thắng xe gấp, tiếng hét, tiếng người la lên:
“Tránh ra!!”
Không đau. Không máu. Không có thứ gì kinh dị như trong mấy bộ phim đẫm nước mắt. Chỉ là...trống rỗng hoàn toàn
Cơ thể tao nhẹ bẫng, như thể linh hồn bị hút ra khỏi xác. Tao cố cử động tay, không được. Mắt cũng chẳng mở ra nổi. Nhưng đầu óc vẫn tỉnh, vẫn còn đang nghĩ bậy nghĩ bạ
Kuronami Sayo[chưa xuyên]
"Bộ tao chết thiệt rồi hả?"
Kuronami Sayo[chưa xuyên]
"Vậy là giờ khỏi trả nợ tiền nhà rồi"
Kuronami Sayo[chưa xuyên]
"Không ngờ chết khi đang mặc đồ ngủ in hình Muzan...Hơi quê"
Tao cười thầm. Cái chết của tao...đúng là lãng xẹt thiệt
Không có ai khóc, không có ai hay biết. Có khi mai người ta mới phát hiện ra cái xác lạnh ngắt nằm úp mặt xuống bàn học, tay vẫn còn nắm cái remote, video pause ở đoạn Muzan đang nói:
"Tất cả các ngươi đều là rác rưởi."
Nghe đúng hợp hoàn cảnh mày ơi
Giữa bóng tối tĩnh mịch ấy, có cái gì đó bắt đầu chuyển động. Như thể có ai đó – hoặc thứ gì đó – đang gọi tao
Một giọng nói trầm, nhỏ, nhưng rõ ràng vang lên trong đầu:
“Muốn sống lại không?”
“Muốn gặp hắn sao?”
Tao mở miệng, hoặc tưởng là mở miệng. Không tiếng nào thoát ra
Nhưng trong đầu tao chỉ có một cái tên duy nhất vang vọng:
Muzan
Comments