(Wind Breaker) Ta Chỉ Phụ Trách Xinh Đẹp Như Hoa!
Giới thiệu bối cảnh:
Inumaki Fuji, con trai của Inumaki Toge và Kagami Koi (hiện là Inumaki Koi).
Kagami Koi là nữ chính trong bộ (Inumaki-senpai, thỉnh nói yêu ta!) của mình từ hồi wattpad một thời.
Mọi người không biết cũng không sao, đó chỉ là cái bối cảnh của Inumaki Fuji.
___________________________________
Văn án:
Inumaki Fuji 11 tuổi- Chú Thuật Sư dự bị xuyên qua dị giới, tinh thần chịu đủ Beika-chou và chú linh xấu xí tàn phá, cùng với một đám trưởng bối không đáng tin cậy, cậu cho rằng chính mình đến trấn nhỏ Makochi để hưởng thụ thanh xuân...
Ai ngờ tới...
Trấn tuy nhỏ nhưng trị an lại kém muốn chết, bạo lực học đường trở thành việc diễn ra hằng ngày.
Inumaki Fuji thử cầm lên Tonfa học vị senpai nào đó: "Cắn giết?"
..........
Màn kịch nhỏ Bofurin.
"Sakura-chan lãnh đạo, phụ trách chủ lực chiến đấu."
Bò sữa meo meo liếc nhìn nó không nói một lời.
"Suo-chan phụ trách bổ đao phía sau, kick war nội bộ."
Rượu đỏ hồ ly mỉm cười ngâm ngâm: "Ai? Tôi có thể coi đây là phỉ báng sao?"
"Aki-chan phụ trách thu thập thông tin, nhân vật khôi hài điều tiết không khí."
"Ai là khôi hài nhân vật chứ?!" cún con ngao ngao kêu.
"Còn Fuji...? Chỉ cần phụ trách xinh đẹp như hoa." Mèo trắng dị đồng nhìn về phía ba con động vật chớp chớp mắt, ý đồ bán manh lừa dối.
"Không được, tuy rằng bé rất đáng yêu nhưng như vậy cũng không được đâu, Fuji-chan~" Hồ ly vẫn như cũ mỉm cười ngâm ngâm.
"Ọe! Buồn nôn." Quá chán ghét, cái người này.
Hồ ly đáng yêu nghiêng đầu nhìn mèo trắng dị đồng, nụ cười thoáng cứng đờ, ngay sau đó vì trả thù nó quay đầu giơ tay: "Tác giả, ta cử báo nơi này có người mang buff."
Mèo trắng dị đồng cũng không cam lòng yêu thế, giơ tay: "Tác giả! Ta hoài nghi màu lông của nó là màu matcha! Ta cử báo con hồ ly này màu lông có chứa phẩm màu không giống hàng thuyết minh!"
Hồ ly híp mắt cười, tươi cười càng thêm ánh mặt trời: "A? Miệng nói hay như vậy là phải bị người hôn đến chết, đúng không Fuji-chan?"
"@#$&$@$%$#!!!"
"Câm miệng đi hai người kia, đây là chỗ để hai người nói nói tướng thanh (manzai) sao?! muốn bị đấm phải không?!" Bò sữa meo meo khuôn mặt đỏ bừng, vừa thẹn vừa giận.
"Đã rõ, Sakura đại ca!" Một đỏ một trắng đều nghiêm túc đồng thanh.
"Không cần gọi "đại ca"!" Bò sữa đại ca tức giận cũng chỉ biết xù lông.
Cún con rụt rè tránh xa chiến trường, nói nhỏ: "Sakura-san càng ngày càng có phong phạm của Hiiragi-san."
Tg: Phong phạm của Hiiragi? Là bị đau dạ dày sao?
Cún con trộm nhìn những người phía sau, gật gật đầu: "Đúng vậy, tựa như người giữ trẻ, quá đáng thương."
Tg: Nhóc nói như vậy không sợ bị bé Sakura biết à?
Cún con thở dài: Hiện tại đi cùng bọn họ, em cũng bị chuyển chức thành phun tào dịch, Sakura-san chắc hẳn đã quen rồi.
"Uy phía bên kia, đang nói cái đéo gì thế?!"
Tg: Bé ngoan thật là đáng thương, lại đây cho tg an ủi thơm thơm vài cái...Ai cũng có phần, không cần tranh nhau!
____________________________________
Chương 1
Có lẽ, xuyên qua dị giới là gia truyền của nhà Inumaki.
Inumaki Fuji 11 tuổi, Chú Thuật Sư dự bị, thần sắc bình tĩnh lạ thường đánh giá hoàn cảnh xung quanh, hoàn toàn không có dấu hiệu hoảng loạng khi xuyên qua dị giới, trưởng thành không phù hợp với tuổi.
Đương nhiên, bởi vì cậu có được một đôi cha mẹ không đáng tin cậy và một đám cô dì chú bác cũng không đáng tin cậy thì cậu chỉ có thể trở thành người đáng tin cậy để lo cho chính mình.
Ở điểm này, bác Megumi cũng phải đồng cảm như bản thân mình mà vỗ vai cậu. Bọn họ có cùng chung hoàn cảnh, tuổi thơ đều có người giám hộ/ cha mẹ không đáng tin cậy.
Còn tại sao cậu không sợ xuyên qua dị giới? Như đầu đề đã nói, đó là gia truyền của nhà Inumaki.
Mẹ của cậu-Inumaki Koi, 15 tuổi xuyên qua dị giới đi vào thế giới của bố cậu. Vì cậu được thừa hưởng đôi mắt giống bà nên Inumaki Fuji đã xác định chính mình sau này cũng phải trải qua điều tương tự như vậy. Dù có lo lắng đi chăng nữa thì cậu cũng chỉ lo mình xuyên tới một thế giới đáng sợ so với khả năng của bản thân, còn việc xuyên qua dị giới đã là kết quả vốn được định sẵn. Chỉ là không nghĩ tới, ngày này lại đến nhanh như vậy.
Inumaki• Đến tuổi phản nghịch, rời nhà trốn đi, lầm xuyên dị giới •Fuji:....... Ha hả.
Nhưng xem ra nơi này, nhìn trông cũng thực bình thường, chỉ là trị an kém một chút, đánh nhau hơi nhiều mà thôi.
Lại đối lập với Beika-cho-nơi cậu sống thì cậu vẫn cảm thấy nơi này yên bình nhiều. Sẽ không có bom, không có tội phạm đấu súng, không có liên hoàn phạm tội, không có 1001 cách giết người. Người là phải biết đủ, cậu không đòi hỏi quá nhiều.
Inumaki Fuji từ trên cao nhìn xuống khung cảnh của thị trấn Makochi, hít thở không khí trong lành, tầm mắt trống trải không có những sinh vật hình thù kì quái trộn lẫn vào.
Có lẽ, nơi này thực thích hợp để cậu dưỡng lão...À không, là hưởng thụ thanh xuân mới đúng.
"Này! Cậu bé, trèo lên đó bằng cách nào vậy?"
"Nguy hiểm, mau xuống dưới đi!"
Người dân nơi này còn rất quan tâm người khác, đây là mùi vị của Beika-cho, dân phong thuần phác.
Inumaki Fuji nhìn người phụ nữ ở bên dưới, thấy bà ấy hốt hoảng lo lắng nhìn chằm chằm cậu, cậu chỉ có thể ngoan ngoãn bò xuống dưới.
"Cẩn thận một chút!"
Xuống dưới, Inumaki Fuji đứng ngoan ngoãn trước mặt người phụ nữ trung niên, bà nhìn một lượt kiểm tra cậu có hay không bị thương, cũng không đối màu tóc cùng màu mắt kì lạ của cậu đánh giá cái gì, chỉ nhìn nhiều một chút, một lúc sau bà nói:
"Bé mới chuyển tới nơi này sao?"
"Cá hồi."
"Hả? Bé muốn ăn cá hồi sao?"
Inumaki lắc lắc đầu, chỉ chỉ vào cổ họng của mình.
"Không nói được âm tiết dài sao?" Người phụ nữ trung niên lo lắng hỏi.
"Cá hồi."
Lần này bà có thể nghe hiểu, "cá hồi" là ý khẳng định, đồng ý.
Bà nhìn Inumaki Fuji trong mắt trở nên trìu mến, có lẽ màu tóc và màu mắt độc đáo này mang theo dị tật nào đó.
"Có đói bụng không?" Bà từ trong túi mua hàng lấy ra một cái bánh.
"Lần sau không cần bò cao như vậy nha, rất nguy hiểm."
Inumaki Fuji không đáp lại, đưa tay nhận bánh, ngoan ngoãn bị người ta sờ đầu.
Cảm giác tựa như đút cá khô cho mèo con ở ven đường, bà vui mừng nghĩ thầm, thật đáng yêu.
Sắc trời cũng không còn sớm, bà dặn dò Inumaki Fuji mau chóng trở về nhà, bên ngoài rất nguy hiểm, sau đó rời đi.
Inumaki Fuji thử kiểm tra trên người của mình có gì, trong túi chỉ có một chút tiền lẻ, thẻ ngân hàng không biết có dùng được không, đi vội vàng ngay cả điện thoại cũng không mang theo. Còn có, Inumaki Fuji sờ cổ mình, choker mà mama đưa cũng không mang, nếu như không có choker ngăn cách chú lực thì cậu không thể nói chuyện bình thường.
Inumaki Fuji thở dài, ngẩng đầu nhìn sắc trời hoàng hôn, thật là một thử thách cho một đứa trẻ 11 tuổi như cậu, cậu chỉ thông minh hơn người thường một chút, hà cớ gì lại làm khó một đứa bé 11 tuổi như này.
Nhìn vài đồng lẻ trên người, Inumaki Fuji liền quyết định trước hết phải xử lí thủ tục giấy tờ tùy thân mới được, nếu không cậu sẽ biết thành người không có hộ khẩu. Inumaki Fuji kéo mũ trùm đầu che đậy mái tóc nổi bật, xử lí một chút động vật cấp thấp không biết nhìn người muốn đánh cướp một đứa bé 11 tuổi nhỏ yếu như cậu, vừa đánh người vừa hỏi đường đến tiệm net gần nhất.
Cốc cốc____
Chủ tiệm net ngẩng đầu, một đôi dị đồng lẳng lặng nhìn chằm chằm ông làm ông không khỏi giật mình.
"Gì vậy?"
Đánh giá người đối diện một chút, một đứa trẻ đứng ở trước bàn của ông, mặc một chiếc áo hoodie trắng gạo thùng thình cùng quần đùi túi hộp màu đen, dưới vành mũ để lộ nhúm tóc bạc, khẩu trang che nửa khuôn mặt chỉ để lộ đôi mắt, dựa vào dáng hình nhìn trông cũng không quá 11 tuổi.
Học sinh tiểu học?
Đeo lens? Học sinh hư?
Đứa bé kia không nói chuyện chỉ giơ 1 ngón tay. Chủ tiệm gặp qua mấy loại người (Chūnibyō ) như vậy rồi, những đứa trẻ tuổi này thường thích ra vẻ để mình trông ngầu hơn. Cool boy, ít nói cũng là một loại thể hiện, cho nên chủ tiệm liền hiểu đứa bé này muốn gì.
"100 yên 1 tiếng."
"Tsunamayo?" Đứa bé kia khoa chân múa tay ý đồ truyền đạt lại mong muốn của mình.
"Không hiểu." Chủ tiệm mắt cá chết, ông ghét nhất là cùng đám chūnibyō giao tiếp, đặc biệt là học sinh tiểu học nhưng mắc bệnh sớm.
Inumaki Fuji từ trong túi rút ra 2 tờ 1000 yên đặt trên bàn.
"Muốn ngủ lại?" Chủ tiệm lập tức hiểu ý.
Inumaki Fuji gật gật đầu, chủ tiệm hừ cười một chút, đưa cho cậu chìa khóa phòng, cũng không có hỏi chuyện của cậu. Chủ tiệm đoán đứa nhỏ này rời nhà trốn đi, nhưng điều đó đâu liên quan đến ông. Ông thấy nhiều trường hợp như này cho nên cũng thuần thục đưa chìa khóa mà không hỏi lí do, cũng không yêu cầu xuất trình giấy tờ thân phận, ông chỉ nhận tiền.
Nhưng Inumaki Fuji cũng không vội rời đi, cậu lại khoa tay múa chân: "Tsunamayo?" Lại đưa một tờ 1000 yên đặt trên bàn.
"Muốn ăn?" Chủ tiệm nhướng mày, thử đoán.
Inumaki Fuji gật đầu: "Shiruko."
"Muốn ăn Shiruko?"
Inumaki Fuji gật đầu: "Cá hồi."
"Có thể."
Thấy chủ tiệm đáp ứng, Inumaki Fuji liền hài lòng cầm chìa khóa xem phòng.
Tiệm net ở Nhật là mỗi một đài máy tính sẽ có phòng riêng, có thể ở trọ qua đêm, nhưng cần trình ra giấy tờ thân phận, chủ tiệm không những không cần hỏi giấy tờ thân phận cậu còn đồng ý giúp cậu chuẩn bị bữa tối.
Mấy bác lớn tuổi ở nơi này quả nhiên rất thân thiện.
Inumaki Fuji cũng không vội làm thân phận chứng minh, chờ ăn xong chè đậu đỏ mochi, nạp đủ lượng đường Inumaki Fuji lúc này mới làm giấy tờ hộ khẩu của mình.
Tuy rằng cậu cũng không am hiểu máy tính lắm, nhưng hack vào hệ thống nhà nước, tự đăng kí hộ khẩu chứng minh thân phận vẫn còn có thể làm được, cậu mới 11 tuổi, bản lĩnh cũng chỉ có như vậy, mọi người cũng đừng chờ mong quá nhiều về cậu nha!
Ăn no ngủ kĩ là hạnh phúc của nhân loại.
"Rong biển." Inumaki Fuji từ trong phòng đi ra, hướng chủ tiệm vẫy tay.
"Ồ, chào buổi sáng." Chủ tiệm vừa mới tỉnh dậy không lâu, ánh mắt vẫn còn lờ đờ.
"Ăn sáng không?" Ông để trên bàn bánh mì mới được mua về vẫn còn nóng hổi đóng trong túi bóng trong suốt.
Inumaki Fuji lắc đầu.
Chủ tiệm quan sát thấy đứa nhỏ này trên mặt xuất hiện quầng thâm mắt, nghĩ thầm đứa nhỏ này nhất định cả đêm không ngủ, ông liền không khỏi thiện ý nhắc nhở: "Nếu thử xong cảm giác rời nhà trốn đi như thế nào rồi thì mau chóng trở về đi. Nơi này trị an cũng không tốt, ngay cả đồn cảnh sát cũng không có."
Inumaki Fuji trả lại chìa khóa, hướng chủ tiệm gật gật đầu, không biết là đáp ứng hay chỉ cảm ơn, chủ tiệm cũng không nói nữa.
Rời đi tiệm net, hiện tại cậu đã là người có hộ khẩu, cậu đã làm xong hết thảy thủ tục cùng với nơi ở và trường học.
Tuy rằng đã tự học xong hết chương trình cấp 3, nhưng cậu vẫn muốn đi học bình thường để hưởng thụ thanh xuân và chứng minh chính mình là một cậu bé 11 tuổi bình thường, ngoài việc đi học ra thì chẳng biết làm gì.
Ah?
Inumaki Fuji bỗng khựng lại.
Cậu bỗng nhận ra một vấn đề quan trọng, cho dù mới 11 tuổi nhưng cậu vẫn phải tự nuôi bản thân mình mà không có người giám hộ chi trả các khoản tiền cho cậu, cho nên cậu không những phải đi học mà còn phải kiếm tiền nuôi bản thân... Hiện tại quay đầu chuyển hồ sơ vào cô nhi viện được không? Không được, nếu làm như vậy thì thật là có lỗi với ba mẹ quá!
Hay là nghỉ học đi?
Inumaki Fuji ngẩng đầu nhìn trời thở dài: Vì sao một cậu bé 11 tuổi chẳng có gì ngoài đáng yêu và thông minh như cậu lại phải tự kiếm tiền nuôi mình? Chẳng nhẽ nhiệm vụ của cậu không phải chỉ có đi học và hưởng thụ thanh xuân thôi sao?! Ông trời sao lại muốn làm khó cậu?!
Inumaki Fuji ủy khuất, ước gì lúc này trên trời giáng xuống một người giám hộ đẹp trai, nhiều tiền và nguyện ý nuôi dưỡng cậu, tựa như cách mà Gojo-sensei tự giác xuất hiện trước mặt mama khi bà mới xuyên đến dị giới.
Tự động xuất hiện đi, điều này còn phải cần cậu nhắc nhở sao?!
"Này, bé."
Đột nhiên, có một giọng nói từ phía sau gọi cậu. Inumaki Fuji động tác như ấn nút tạm dừng, chẳng nhẽ____
Từ khi nào cậu có khả năng "tâm tưởng sự thành" như vậy?
Chẳng nhẽ đó là người giám hộ tương lai nguyện ý trả tiền cung cậu ăn học sao?
Inumaki Fuji quay đầu lại, ánh mắt cá chết lập lòe.
"Bé bị lạc sao?" Thiếu niên nhìn Inumaki Fuji đứng ở giữa đường vò đầu bứt tai, xem bóng dáng không giống người ở nơi này, rất có thể lạc đường, hắn liền tiến lên hỏi xem để giúp đỡ.
Quả nhiên khi đứa nhỏ này quay đầu lại, khuôn mặt xa lạ đã chứng minh cậu là người từ bên ngoài đến.
Giọng nói của hắn làm Inumaki Fuji cảm thấy quen thuộc.
Inumaki Fuji đánh giá người trước mặt, tóc trắng, mắt lam, dáng người khá cao. Mỉm cười ôn nhu giống như anh trai nhà bên, thực phù hợp tiêu chuẩn "người giám hộ", nhưng mà... Quang mang trong mắt chợt tắt, ánh mắt trở về với mắt cá chết. Tuổi tác của người này cũng không hơn cậu bao nhiêu, nhiều nhất cũng mới 15 tuổi. Cái kiểu tóc và khuôn mặt nhìn trông cũng không thông minh lắm, quan trọng nhất là người này cũng không phải người giàu có có thể nuôi được cậu.
Mèo cảnh nuôi thật sự rất tốn tiền, đặc biệt khi đây là loại mèo Anh lông dài mắt hai màu. Không chỉ cần đồ ăn ngon mỗi ngày cung phụng còn phải đủ không gian để nó vui chơi, thỏa mãn vật chất lẫn tinh thần.
Mà người trước mặt ngoài đặc điểm bề ngoài tóc trắng, mắt lam, dáng cao ra thì chẳng có cái gì phù hợp.
"Bé mới chuyển tới đây à?" Thiếu niên không thấy Inumaki Fuji trả lời nhưng vẫn tiếp tục hỏi.
Người này vì sao gọi cậu là "bé"? Bọn họ đâu có thân nhỉ? Nếu không phải cậu có hạn chế trong việc nói chuyện thì cậu sẽ hỏi ra câu này.
"Cá hồi." Inumaki Fuji gật đầu.
"Cá hồi?" Thiếu niên nghiêng đầu nghi hoặc.
Đuôi mắt rũ xuống thoạt nhìn vô tội lại hòa ái, Inumaki Fuji trong lòng thầm đánh giá: là Samoyed, không phải Siberia. Inumaki Fuji càng thêm khẳng định người này không phải người giám hộ tương lai của mình.
"Bé đói bụng à."
"Cá ngừ khô (Okaka)" Inumaki Fuji hai tay tạo hình dấu "X" trước mặt, tỏ vẻ không đúng.
"Ah?" Thiếu niên ngẩn ra, sau đó hắn một bộ bừng tỉnh đại ngộ: "Là ngôn ngữ độc đáo của bé sao?"
Thiếu niên cười cười, không cảm thấy hắn quái dị trái lại còn khen hắn: "Thật ngầu!"
"Anh là Umemiya Hajime." Thiếu niên giới thiệu.
"Kagami Fuji." Cậu vẫn có thể nói được tên của mình, "Gương" và "Tử Đằng" một loại là đồ vật và một loại là hoa, sẽ không kích hoạt chú ngôn.
"Cho nên, bé mới chuyển tới đây nhưng bị lạc sao?"
"Cá hồi."
"Anh rất biết đường ở đây, anh có thể trợ giúp bé."
Inumaki Fuji không có từ chối, cậu từ trong túi lấy ra mẩu giấy, viết viết sau đó đưa Umemiya. Trong đó ghi chính mình muốn mua điện thoại cùng với không nhớ đường về nhà.
Umemiya đọc xong sau đó hỏi: "Bé mua điện thoại chưa?"
Inumaki Fuji lắc đầu, cậu vừa mới nhớ tới chính mình cần có một chiếc điện thoại. Nhưng cậu không am hiểu nhớ kĩ đường, thường dễ đi lạc, cho nên nhân tiện muốn người này dẫn đường cho cậu, cậu xem Umemiya có vẻ trông đáng tin cậy lại hoài ái thích giúp đỡ người khác nên cậu mới thử đưa ra yêu cầu như vậy. Quả nhiên Umemiya lập tức đồng ý.
Umemiya là kiểu người rộng rãi, nói chuyện rất cuốn hút. Cả đường đi anh ấy giới thiệu cho cậu về thị trấn này, giúp cậu nhanh chóng làm quen hoàn cảnh ở nơi đây.
Umemiya lớn lên ở nơi này, có nhiều người đều thích anh, có anh đi ở bên cạnh, Inumaki Fuji liền được người ở đây chào hỏi, nhận biết mặt mũi.
Updated 81 Episodes
Comments
Mikey bỏ bùa tui rồi :D
Góp ý nhẹ nhàng không có ý chê bai, nhưng câu văn rất lậm qt, ảnh hưởng của tiểu thuyết trung rất rõ ràng luôn. Nói thật thì với ngữ cảnh hiện đại như của windbreaker thì lối hành văn này không được hợp lắm, nếu như setting là thời xa xưa cổ đại gì đó thì có thể bỏ qua được. Nếu khắc phục được phong cách viết cho thuần việt hơn, ví dụ như, bạn có thể để là "mèo con tóc trắng" hay "bé mèo tóc trắng" v.v. thay vì chữ hán thì mình thấy tác phẩm sẽ hay hơn rất nhiều. Tiếng Việt mình có rất nhiều cách để diễn tả sự việc, nếu bạn có thể tận dụng nó thì khi viết văn câu từ sẽ bớt bị lủng củng. Nói thiệt với tư cách là ng đọc truyện lâu năm, văn phong này mấy năm trước còn thịnh hành với đớp được, chứ bây giờ rất nhiều truyện edit đều thuần việt hơn, nên có thể sẽ có nhiều ng thấy cách hành văn của bạn không hợp với những gì họ hay đọc. Ý chính thì vẫn là tác giả có thể tham khảo thêm cách viết khác nhau, để dùng đúng trường hợp ngữ cảnh hơn thôi nhé ❤️
2025-06-23
1
Thẩm nhược chu
11t........🤔
2025-06-18
0
Người bình thường
Nói như đứa nào 11t cũng hack đc vào hệ thống nhà nước vậy :)
2025-06-01
3