Chap 3- Một tên đáng ghét

Cả hai chúng tôi hiện đã bước vào học kì đầu lớp 11 của một trường tư thục ở Giang Nam.

Ngày khai giảng đầu tiên, vừa bước qua cánh cổng trường thì đột nhiên Tiểu Tranh hét ầm cả lên vừa lắc tay vừa bóp chặt cằm tôi, kéo cả khuôn mặt tôi cùng nhìn về một phía.

“ Diệp Diệp à, cậu mau nhìn sang đó, sang đó đi. Có một anh chàng siêu cấp đẹp trai đó. ”

Sự nhiệt tình với trai đẹp này của cậu ấy tôi đã được trải nghiệm qua, nên vừa nghe thấy thì liền xoay qua liếc nhìn một cái cho có. Đồng thời đưa ra lời nhận xét cho Tiểu Tranh.

“ Tớ thấy cũng bình thường đi ”

Sau đó, cậu ấy chỉ tay vào giữa trán tôi chọt chọt vài cái rồi gào lên:

“ Chị hai ơi, tiêu chuẩn của cậu cao thế từ bao giờ hả? ”

“ Người như vậy mà cậu nói là bình thường á ”

“ Xin nhận của tớ một lạy, hãy nhìn khuôn mặt ấy đi nhìn là đã muốn hôn một cái rồi; còn cái body ấy nữa, nói thế nào cũng rất muốn được ôm một cái, rất có cảm giác được che chở đó nhen,…. ”

“ Rồi rồi rồi, cậu ta đẹp trai, đẹp nhất được chưa. Cậu đừng hét lên như vậy, nhìu người đang nhìn về phía này lắm. ”

Tôi bĩu môi nói thầm với cậu ấy.

“ Ngốc à, người ta nhìn thì kệ hết đi. Một là mình không phạm pháp, hai là cũng chẳng trộm cướp gì chỉ là ngắm trai đẹp một chút thôi nên chẳng cần sợ những ánh mắt đấy đâu. ”

Tiểu Tranh kích động cầm tay tôi nói một câu khẳng định chắc nịch rằng:

“ Tớ đã quyết định rồi ”

“ Từ nay, tớ sẽ theo đuổi anh chàng ấy tới tay, để ngày ngày có thể được cầm đôi tay ấy, hôn lên bờ môi căng mọng ấy,… ”

Cậu ấy còn nói thêm một đống lời miêu tả phía sau nhưng thật sự là tôi nghe không vào chữ nào nữa rồi.

Không phải là tôi không thích nhòm ngó trai đẹp hay là tiêu chuẩn của bản thân quá cao đâu mà là tôi vẫn còn hơi tự ti về ngoại hình của mình, cảm thấy dù thế nào thì mình cũng chẳng xứng với những anh chàng đẹp trai ngoài kia nên tôi chọn cách tự thu mình lại trước.

Tự dặn lòng là không có hi vọng thì sẽ không cần thất vọng.

Nhưng ngược lại là Tiểu Tranh rất khác, cậu ấy lớn lên vô cùng xinh đẹp phải nói là nếu có cuộc bầu chọn hoa khôi diễn ra thì tôi sẽ bầu chọn cho cậu ấy đầu tiên và cũng tin chắc là cậu ấy sẽ đoạt được vương miện thôi.

Khi chất toả ra trên người cậu ấy, tôi mãi cũng không theo kịp.

Theo lý thường thì một người xinh đẹp lại học giỏi như Tiểu Tranh thì phải thuộc dạng người dịu dàng, mềm mại như nước mới phải nhưng cậu ấy luôn theo trường phái mạnh bạo kiểu “ gặp dịp thì chơi ”.

Học hết sức thì chơi cũng hết hồn, không giống với vẻ ngoài mà mình sở hữu gì cả .

Tôi cũng tiếp lại cậu ấy một câu rằng:

“ Dè dặt lại nào bạn yêu ơi, chúng ta mới học cao trung thôi đó, yêu đương như vậy có sớm quá không? ”

“ No no no, tớ đã đợi cái ngày này lâu rồi. Đã đến lúc chúng ta bung xoã thôi. Yêu đương lấy chút kinh nghiệm thôi nào ”

“ Anh đẹp trai nào đó ơi, em tới đây! ”

Tôi: “_”

Và cũng là cậu ấy ở năm lớp 11, vẫn chưa theo đuổi được người ta.

Một người kiêu ngạo như Tiểu Tranh ấy thế mà lại chịu theo đuổi người ta ròng rã suốt 1 năm trời nhưng chẳng thấy được hồi báo chút nào.

Cậu ấy điển hình như là có đuổi cũng không đi, có doạ cũng không biến.

Làm phiền người khác cũng mặt kệ, cứ thế dai dẳng đi liếm cẩu cái tên Trịnh Thiên lớp bên kia mãi khiến tôi nhịn không nổi muốn phát hoả mắng cậu ấy một trận.

Mặc dù cậu ta lớn lên trông cũng đẹp mã thật, nhưng lại thuộc vào nhóm thành phần không thể chạm tới ở trường nha.

Tự xưng là lão đại ở trường, suốt ngày ăn chơi đàn đúm, bài vở thì chữ có chữ không, hút thuốc, đánh đập không gì là không có. Duy chỉ có phụ nữ là không để mắt đến ai, ngay cả bạn thân tôi cũng chẳng lọt vào mắt xanh của cậu ta.

Bên cạnh Trịnh Thiên còn xuất hiện thêm một tên tóc bạc, nghe nói là anh em chí cốt chơi từ nhỏ, cũng là một đại thiếu gia ăn chơi lắm đây.

Tôi chẳng nhớ rõ cậu ta tên gì chỉ biết là cậu ta cực kì đáng ghét thôi.

Chắc là do cái buổi đầu tiên gặp mặt ấy, Tiểu Tranh kéo tôi theo vào căn tin mua nước rồi chạy đến lớp kế bên đưa nước vào cho Trịnh Thiên.

“ Trịnh Thiên ơi, cậu học có mệt không, có khát hay không, tớ đến đưa nước cho cậu giải khát này. ”

Tôi đứng bên này chỉ nghe cậu ta quát lên:

“ Phiền chết đi được, ngày nào cũng chạy qua chạy về không biết mệt sao. ”

Tiểu Tranh: “ Tớ chẳng thấy mệt chút nào, theo đuổi cậu là vinh dự của tớ. ”

Trịnh Thiên: “ Nhưng tôi chẳng muốn có người đeo bám như vậy, gò bó lắm. ”

Khi sắp bùng nổ đến nơi thì một giọng nói vang lên phía sau, tôi nhìn theo về hướng đang phát ra giọng nói thì thấy tên có mái tóc bạc đang đi tới:

“ zo zo, hoa khôi lại tới đưa nước đấy à. ”

Vừa lúc đó, cậu ta quét mắt qua tôi, nhìn từ trên xuống dưới một lượt rồi đưa ra lời nhận xét:

“ Con nhỏ quê mùa này từ đâu ra thế. ”

Tôi vừa nhìn cậu ta là biết người không đàng hoàng rồi, tôi e sợ núp mặt sau người Tiểu Tranh.

Khi định tiếp lại lời của Trịnh Thiên thì Tiểu Tranh đột ngột quay phốc qua tên tóc bạc đó mắng:

“ Cậu bảo ai quê mùa hả, cậu mới quê mùa, cả nhà cậu đều quê mùa. ”

Tôi sợ hãi vội day day ống tay áo của Tiểu Tranh, ngăn cậu ấy nói ra những lời khó nghe hơn.

Vì nhìn mặt cậu ta rất giống người sẽ ra tay với con gái, tôi hơi sợ liên luỵ tới Tiểu Tranh.

Tóc bạc: “ Tôi nói cũng đâu có sai, cậu xoay mặt lại đây tôi xem. ”

Cậu ta chỉ thẳng đích danh của tôi, nên tôi không dám không nghe liền từ từ ló mặt ra.

Tóc bạc: “ Thấy rõ chưa, thời buổi hiện đại chừ ,ai mà lại đi mang một cặp kính dày cộm như vậy, lại còn để tóc mái bằng như cái mái rơm che thế kia ”

“ Không gọi là con nhỏ quê mùa, chẳng lẽ thích gọi là con vịt xấu xí sao? ”

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play