[ Domicmaster X HieuHung ~ DooKieu ] Tình
Chương 2
Tiếng chuông cửa vang lên, có một giọng nói ngọt ngào - nũng nịu chen vô cùng thi thể to lớn
Lê Quang Hùng
Chồng tới rồi, trời ơi có dính mưa nào không thế?
Hùng quay ngoắt đi bỏ mặc Dương đứng như trời trồng mà chạy đến hỏi thăm "chồng sắp cưới" của mình
Giọng nói Hùng cũng nhẹ nhàng đi trông thấy, khác xa sự lạnh nhạt vừa rồi
Định mệt nó chứ, ganh tị quá rồi đấy!
Nhưng nó không dừng ở "chồng sắp cưới" của Hùng đến, cái quan trọng hơn là thằng "chồng sắp cưới" đó đếch phải người bình thường!
Đấy là ai? Anh trai của Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Anh hai..? Hùng và anh-?
Bất ngờ thật nhỉ..? Người hắn tin tưởng nhất, người hắn thương quý nhất là "chồng sắp cưới" của Quang Hùng - Người yêu Đăng Dương kìa
Trách làm sao được, Đăng Dương đã bỏ Quang Hùng hơn 3 năm biệt tích không một lời kia mà. Sẽ có thay đổi nhưng có lẽ Đăng Dương chưa ngờ tới cái thay đổi bất ngờ thế này
Trần Minh Hiếu
Dương? Mấy năm nay em đi đâu thế, chả có nói trước gì cả?
Quang Hùng chạy đi đâu đó rồi lại lon ton đưa cho Hiếu cái khăn xô trắng tinh, kèm theo là vài lời trỉ trích
Lê Quang Hùng
Anh chả biết dữ sức khỏe gì cả, rồi công an hỏi thăm vậy có làm sao hong?!
Vừa chửi vừa lau, Hiếu có lẽ khá hưởng ứng và thích thú với mấy lời mắng mỏ của "vợ sắp cưới" của mình lắm
Trần Minh Hiếu
Huhu.. Có, họ mắng anh nhiều lắm! Anh bị tổn thương..~
Trần Minh Hiếu
Mà em chờ có lâu không, anh xin lỗi vợ nhá?
Lê Quang Hùng
Biết rồi, không sao mà.. Đừng ôm, người ướt ôm ấp để mốc người à?
Trần Minh Hiếu
Vợ không thưn anh..
Ở đây có một thằng đang sốc
Trần Đăng Dương
Anh hai với Quang Hùng đã kết hôn rồi !!?
Thật không tin vô cái tai của mình, Đăng Dương quyết định chọn hỏi câu dư thừa.
Lê Quang Hùng
Tôi với Hiếu sẽ kết hôn, tôi là vợ sắp cưới của Hiếu.
Nói rồi Quang Hùng nhón chân hôn cái "chụt" lên má Hiếu, cười dịu hiền xoa xoa cái má của Hiếu
Đăng Dương như chết lặng tại đó
"kết hôn", "vợ sắp cưới"??
Không đời nào!! Vô lý hết sức, tại sao chứ - Tại sao Quang Hùng lại cưới anh trai hắn, tại sao??
Không khí trong quán giờ đặc quánh, như một vũng bùn đặc sệt hút lấy từng hơi thở của Đăng Dương. Anh không tin vào mắt mình, cũng chẳng còn đủ sức để hỏi thêm điều gì. Mọi câu chữ đều như tan vỡ trong cổ họng, chỉ còn tiếng đập thình thịch của trái tim đang vỡ vụn từng nhịp.
Cái cách Minh Hiếu ôm Hùng từ phía sau, cái ánh mắt dịu dàng như thể yêu thương từ kiếp trước, rồi cái hôn "chụt" nhẹ lên má kia… tất cả cứa vào tim Dương như từng nhát dao bén ngọt, không máu nhưng rỉ rả từng cơn đau khôn xiết.
Anh từng nghĩ, chỉ cần quay lại, Hùng sẽ ôm chầm lấy anh, sẽ gào khóc hỏi vì sao anh đi. Anh từng tin, tình yêu của họ đủ bền chặt để chờ đợi, để tha thứ. Nhưng hóa ra, mọi điều anh tin… chỉ có mỗi anh tin.
Dương đứng bất động, như một kẻ ngoài cuộc trong chính câu chuyện tình mình từng sống chết vì nó. Anh trai anh – người mà anh luôn xem là bờ vai an toàn nhất – giờ đang là bờ vai cho người khác dựa vào. Là vai của người yêu anh… từng yêu.
Minh Hiếu cười hiền, ánh mắt vẫn dịu dàng khi nhìn Hùng như báu vật.
Trần Minh Hiếu
Đám cưới mình tổ chức đơn giản thôi, miễn là em thích là được.
Lê Quang Hùng
Miễn là bên anh, thế nào cũng được!
Âm thanh ấy phát ra từ nắm tay của Đăng Dương – móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay đến bật máu. Cơn đau thể xác ấy chẳng là gì so với trận động đất trong tim anh.
Anh quay mặt đi, không muốn ai thấy mắt mình đỏ hoe. Nhưng nước mắt thì không nghe lời.
Anh từng bỏ Hùng vì nghĩ mình chưa đủ tốt. Anh đi để trở về, để cố gắng trở thành người xứng đáng hơn. Nhưng hoá ra, cái giá của sự "cố gắng muộn màng" là nhìn người mình yêu nhất khoác váy cưới bước đi bên người thân nhất của mình.
Một trận gió lùa qua, mang theo mùi đất ẩm và ký ức cũ. Dương thở dốc, tim như bị bóp nghẹt. Anh ngẩng đầu nhìn Hùng và Hiếu – cặp đôi hoàn hảo trong mắt mọi người, nhưng là cơn ác mộng sống của chính anh.
Comments
đụng tao là tao cắn đó😈
bất ngờ chưa
2025-06-15
1