[CAPRHY] Phủ Tướng Quân Kí Sự.
Chương 1
Năm XXXX Phố Lưu Ly, Sương Giang trấn.
Nơi đây tụ hợp những thanh âm của đàn tranh, sáo trúc là thiên đường của những tuyệt sắc mỹ nhân. Hay nói cách khác nơi được gọi là thiên đường này còn tên gọi khác là Phố Đèn Đỏ.
Nếu đã có mỹ nhân thì phải nói đến những tay to mặt lớn của quan triều đình hay là công tử của nhà bình dân có tiếng nào đó.
Đương nhiên sự xuất hiện của vài gương mặt hiếm gặp cũng không quá xa lạ gì...mà đỉnh điểm lại là vị tướng quân của thành Nhật Long và bất ngờ hơn là có đến hai vị tướng quân chứ không phải một.
Hoàng Đức Duy
"Ngươi nói xem chỗ quái này có cái gì để chúng ta lấy được tình báo à? Ngoài mấy ả đàn bà múa lượn nhìn đến gay mắt thì còn gì thú vị nữa sao? " //nói nhỏ với Trần Đăng Dương//
Trần Đăng Dương
"Bình tĩnh đi, ngươi nôn nóng quá đó. Hỏng chuyện ngươi tự đi mà gánh lấy đừng kể công của ta vào." //nói nhỏ với Hoàng Đức Duy//
Hoàng Đức Duy
"Còn không phải tại ngươi nhận cái nhiệm vụ trời đánh này sao. Đường đường là một tướng quân lại đi núp dưới gầm bàn nói chuyện, còn ra thể thống gì nữa hả???" //nói nhỏ với Đăng Dương//
Trần Đăng Dương
"Vậy thì lên ghế rồi nói tiếp." //kéo Đức Duy ra khỏi bàn trà của Tửu Lâu//
Thiên Hoa
Ây da hai vị đại gia sao lại từ dưới bàn chui lên thế? Hai vị muốn dùng gì để em hầu hai vị nha.
Trần Đăng Dương
À ờm ờ ừ...ừm...
Hoàng Đức Duy
Chậc, cái tên này trả lời cái quái gì vậy hả. //vừa tặc lưỡi, vừa đẩy mạnh vai Đăng Dương mà chau mày khó chịu//
Trần Đăng Dương
Hả? À không cần đâu bọn tôi vào đây để tham quan thôi haha. Không có gì bọn tôi đi ra nha. //cười cười gãy đầu trả lời Thiên Hoa sau cú đẩy mạnh của Đức Duy//
Thiên Hoa
Nào~ vào rồi sao lại đi ở lại chơi với em một tí đi nha~ //ôm tay Đăng Dương//
Trần Đăng Dương
"Ê cứu ta với." //quay qua cầu cứu Đức Duy//
Hoàng Đức Duy
"Tự ở đó một mình ngươi đi, ta đi xem xét xung quanh rồi quay lại lôi ngươi về. Ở đây câu giờ đi, ta đi đây." //không quan tâm lời cầu cứu của Đăng Dương, bỏ đi một mạch về phía cửa sau//
Trần Đăng Dương
"Ê cái tên trời đánh sao bỏ ta ở đây? Tên điên cứu ta với đừng có bỏ ta một mìnhh."//gào thét trong im lặng//
Thiên Hoa
Đi nào~ em dẫn ngày đi uống rượu thưởng thức mỹ nhân nha~ //kéo Dương đi//
Trần Đăng Dương
'Có ai không cứu tôi với, có yêu quáiiiii' //gào khóc trong lòng//
Phía Hoàng Đức Duy vừa ra khỏi cửa sau thì liền đi dạo mấy hàng quán ngoài Sương Giang trấn. Vừa đi Duy vừa cảm thán nơi này chứa đầy đủ các loại phấn hoa, nhung lụa nhưng những thứ này có an toàn hay không cũng chỉ có người bán mới biết được.
Thấy một hàng bán các loại đao kiếm giữa cả ngàn gian hàng bán phấn và lụa thì Đức Duy lấy làm lạ. Vừa tiến đến trong lòng đặt ra ngàn câu hỏi về gian hàng này.
Hoàng Đức Duy
Kiếm này nhà ngươi tự rèn à? //hỏi tên bán hàng//
Người bán hàng
Đều là nhà của tiểu nhân làm. Người thích món nào tiểu nhân lấy cho, đều lấy giá rẻ cho người.
Hoàng Đức Duy
Ta chỉ xem thôi không có hứng thú với mấy thứ này, người đọc sách nhiều như ta làm sao biết dùng mấy thứ đao kiếm này được chứ. //trả lời nhưng mắt vẫn nhìn chầm chầm thanh kiếm được treo lên//
Người bán hàng
Đại nhân nói quá rồi, người như này chỉ cần cầm kiếm lên cũng biết dùng thôi...huống chi một đại tướng quân như người còn lạ gì đao kiếm nữa chứ, đúng không? //cười đê tiện nhìn Duy//
Hoàng Đức Duy
Đúng nhỉ một tướng quân như ta làm sao không biết dùng được đúng không? //mỉm cười ngước lên nhìn tên bán hàng//
Đức Duy giựt mạnh cây kiếm trên sạp hàng xuống, đánh sập cả gian hàng của tên đó.
Người bán hàng
Bắt hắn lại cho ta, tên đó là người của nước láng giềng đến đây lấy thông tin của bên ta.
Nguyễn Gia Phương
//lên ngựa dí theo Đức Duy//
Vũ Nhược My
Đại ca lên ngựa đi.
Người bán hàng
Lẹ cái chân lên, mất dấu hắn ta đánh chết các ngươi.
Hoàng Đức Duy
Dí thấy ghê vậy tưởng ta sợ chắc. Ta sợ thiệt thấy ghê quá. //bỏ chạy không quên lầm bầm trong miệng//
Hoàng Đức Duy vòng ra sau chạy vào quán rượu lúc nãy. Đến phòng khi nãy ngồi với Đăng Dương thì chẳng thấy người đâu.
Hoàng Đức Duy chạy xuống sảnh lớn của quán rượu, nơi Trần Đăng Dương đang bị hai ca kĩ giữ lại mời rượu thì Duy mới tặc lưỡi một lần nữa.
Nguyễn Gia Phương
//phi ngựa vào quán rượu tìm kiếm Duy// thấy hắn rồi đại ca.
Vũ Nhược My
//chở tên bán hàng dí theo sau// xong lên bắt hắn đi.
Người bán hàng
Đừng có cướp lời ta tên vô lại nhà ngươi. //đánh đầu nhân vật 2//
Vũ Nhược My
Xin lỗi đại ca.
Trần Đăng Dương
Dụ gì vậy ông Hoàng chơi đuổi bắt à??? //nhìn cái đống độn vừa được 2 con ngựa đạp đổ tạo ra//
Hoàng Đức Duy
Đuổi bắt cái đầu ngươi, đi lẹ lên giờ này còn uống rượu ngắm hoa. //kéo Dương chạy đi//
Trần Đăng Dương
Mặc dù chưa hiểu gì hết nhưng sao phải chạy khi ta có thể cướp ngựa của chúng???
Hoàng Đức Duy
Ngươi nhào lên cướp đi, ta đánh lạc hướng tên đầu bự bán hàng kia.
Trần Đăng Dương
Chơi luôn, bổn đại gia chả sợ ai hết.
Hoàng Đức Duy và Trần Đăng Dương tẻ ra hai hướng. Cả 2 con ngựa theo sự điều khiển cũng chia ra chạy dí theo ngay phía sau.
Trần Đăng Dương
Lêu lêu đến bắt ta nè á há há.
Nguyễn Gia Phương
Tên điên này làm trò gì vậy.
Trần Đăng Dương
Lại đây, lại đây nhào vô với ta nè.
Nguyễn Gia Phương
Ngươi có ngon thì đứng yên đó đi.
Trần Đăng Dương
Mơ đi nha.
Nguyễn Gia Phương
Chậc tên chết tiệt này. //phi ngựa lên đuổi theo Dương//
Ngựa vì phi lên quá mạnh liền đánh bật tên điều khiển ngựa ra.
Trần Đăng Dương
//bắt lấy dây cương, nhảy lên ngựa// cảm ơn và tạm biệt ngươi nha.
Nói xong Đăng Dương phi ngựa chạy dọc theo hướng Sương Giang trấn đi vào rừng.
Người bán hàng
Bắt được hắn ta thưởng lớn cho ngươi.
Vũ Nhược My
Đại ca cứ yên tâm chút nữa là bắt được hắn rồi.
Hoàng Đức Duy
"Bộ nghĩ ta đứng yên cho bị bắt chắc" //lầm bầm trong miệng//
Người bán hàng
Ngươi phi ngựa lẹ lên nữa coi.
Vũ Nhược My
Đại ca bình tĩnh.
Người bán hàng
Đưa đây cho ta. //mất bình tĩnh nắm lấy dây cương//
Vũ Nhược My
Đại ca phía trước có người kìa, dừng lại.
Trước mặt là 2 người đàn bà đang tiễn khách từ Tửu Lâu đi ra. Hoàng Đức Duy nhanh nhẹn né được, còn 2 tên đằng sau phi ngựa với tốc độ nhanh làm sao mà né được.
Người bán hàng
Chết tiệt cái quái gì vậy.
Vũ Nhược My
Ui da ê mông quá đau chết ta rồi.
Hoàng Đức Duy
//kéo dây cương về phía mình, leo lên ngựa// đợi đến lúc ta về được thành Nhật Long, ta xin thái tử ban trả con ngựa khác cho ngươi.
Người bán hàng
Ngươi đứng lại cho ta.
Mặc kệ hắn ngồi đó la làng lên, Hoàng Đức Duy phi ngựa chạy nhanh vào rừng cạnh Sương Giang trấn.
Hoàng Đức Duy và Trần Đăng Dương tụ hợp lại ở giữa rừng.
Trần Đăng Dương
Còn sống hả ông Hoàng?
Hoàng Đức Duy
Không chết rồi, hiện về báo oán cho ngươi.
Trần Đăng Dương
Haha ta không thèm đâu.
Hoàng Đức Duy
Đi về thành, nơi này không còn thông tin gì đâu.
Trần Đăng Dương
Chứ từ trưa đến giờ có lấy được thông tin nào hả???
Hoàng Đức Duy
Không có nên giờ về.
Cả 2 đi về với 2 con ngựa bản thân cướp được từ bọn kia.
Đến cuối khu rừng, đột nhiên có thứ gì đó bay ra đập vào chân ngựa của Đức Duy khiến nó la toáng lên rồi hất Đức Duy xuống.
Hoàng Đức Duy
Ặc...cái quái gì vậy???
Trần Đăng Dương nghe tiếng la của Hoàng Đức Duy liền quay ngựa lại xem tình hình.
Đến nơi thấy Đức Duy đang ôm chân ngồi dưới gốc cây gần đó, còn con ngựa nằm xuống rên nhẹ cách đó không xa.
Trần Đăng Dương
//xuống ngựa// ngươi ổn không vậy?
Hoàng Đức Duy
Chẳng biết nữa, ngươi quá đó xem con ngựa của ta bị gì trước đi.
Trần Đăng Dương
Để ta xem. //đi đến chỗ con ngựa đang nằm//
Sau khi xem xét, Trần Đăng Dương quay lại chỗ Hoàng Đức Duy.
Trần Đăng Dương
Bị thú rừng đâm trúng, còn nguyên vết sừng của con gì đó lao vào hút trúng chân ngựa của ngươi.
Hoàng Đức Duy
Chết tiệt, ngựa còn đứng lên được không?
Trần Đăng Dương
Tình hình có vẻ là không thể mà cái chân của ngươi ổn không vậy?
Hoàng Đức Duy
Có lẽ là trật rồi.
Trần Đăng Dương
Bị hất xuống như vậy còn sống là mạng ngươi lớn rồi đó haha. //cười lớn chọc quê Duy//
Hoàng Đức Duy
Câm đi. //chau mày khó chịu vì vết thương//
Trần Đăng Dương
Haha vậy đêm nay cứ ở lại khu rừng này đi, ta đi bắt thịt rừng về cho ngươi ăn.
Hoàng Đức Duy
Bộ ngươi nghĩ bọn thú rừng đứng im cho ngươi bắt à? Ra đấy nó hút vào bụng đừng la làng kêu ta ra cứu.
Trần Đăng Dương
Xời ngươi xem thường bổn đại gia quá rồi đó, ngồi đấy mà đợi ta đi xử tử tụi nó. //cột ngựa vào cây rồi thông thả đi săn thú rừng//
Hoàng Đức Duy
Ta xem ngươi làm được trò trống gì. //khinh bỉ nhìn Dương thông thả đi//
Trần Đăng Dương
CỨU TA VỚIIIIII
Trần Đăng Dương
HOÀNG ĐỨC DUY CỨU TAAAA
Trần Đăng Dương thân lấm lem bùn đất vừa chạy vừa la toáng lên.
Hoàng Đức Duy
Đừng có chạy về phía ta, nó hút ta phát nữa ngươi đền được cái mạng cho ta không???
Trần Đăng Dương
Giờ này mà ngươi chỉ biết bản thân ngươi à, cứu ta với.
Hoàng Đức Duy
Tại ai mà thành ra như vậy hả?
Trần Đăng Dương chạy trước, phía sau là lợn rừng dí theo sát chân.
Trần Đăng Dương
Mẹ ơi con còn muốn sống tránh xa con ra áaaaaa
Hoàng Đức Duy
Vậy mới vừa lòng của ngươi đúng không.
Trần Đăng Dương
Đừng có nói nữa cứu ta.
Miệng thì la, chân thì chạy về phía Đức Duy. Ngay lúc chạy gần sát đến chỗ Duy, Đăng Dương quẹo sang một bên khác.
Hoàng Đức Duy may thay còn giữ cây kiếm lúc giựt được ở gian hàng của tên mặt bự kia. Thấy lợn rừng đến Đức Duy chém một phát vào bụng của nó rồi đẩy nó qua một bên.
Trần Đăng Dương không nghe tiếng lợn rừng chạy theo phía sau thì liền ngoảnh đầu lại xem.
Trần Đăng Dương
Sống rồi, đa tạ Hoàng huynh ra tay cứu trợ mạng này của ta.
Hoàng Đức Duy
Câm đi tại ngươi mà ra hết.
Trần Đăng Dương
Có đồ ăn rồi đó, ăn đi.
Hoàng Đức Duy
Ăn kiểu gì ngươi ăn thử ta xem nào.
Trần Đăng Dương
Ăn sống đi, không có gì đánh lửa lên đâu.
Hoàng Đức Duy
Vô phúc lắm ta mới đi với ngươi.
Trần Đăng Dương
Chê ta hoài ta bắt con lợn rừng cho ngươi rồi mà.
Trong khi cả 2 còn cãi nhau...thì có tiếng gì đó đang tiến đến gần.
Hoàng Đức Duy
Câm miệng ngươi có nghe tiếng gì không?
Trần Đăng Dương
Ta nói là ăn sống không có chết đâu....tiếng gì mới được, ngươi ảo giác à?
Hoàng Đức Duy
Nín họng ngươi lại.
:Rõ ràng ta nghe có tiếng ai đó bên đây mà?
:Ma hay quỷ vậy? Ta sợ ma nha.
:Gì vậy? Ê này ta vừa đạp trúng cái gì ấy.
:Bình tĩnh đi, chỉ là nhánh cây thôi.
Hoàng Đức Duy và Trần Đăng Dương nín thở nghe giọng của ai đó phát ra ở cách mình vài bước.
:Này ta thấy ai đó đứng ở bên kia, qua đó xem đi.
:Hả đợi ta với, đừng bỏ ta lại mà.
Hoàng Đức Duy thầm chửi trong miệng vì cái chiều cao của Trần Đăng Dương quá sức tưởng tượng.
Trần Đăng Dương
"Chết rồi làm sao đây Hoàng huynh bọn họ bóng thấy ta rồi" //ôm đầu ngồi xuống//
Hoàng Đức Duy
"Đừng lên tiếng, im đi"
:Ơ vừa nãy ta thấy bóng của ai đó ở đây mà nhỉ?
:Ngươi bị ảo tưởng rồi đó, giờ này ai lại ở trong rừng có mà điên ấy.
Trần Đăng Dương nín thở vì 2 giọng nói đó sát bên mình, chỉ cần ngước đầu lên là thấy.
:Không lẽ ta nhìn lộn hả?
Tưởng chừng như bóng đen đó sẽ đi nhưng không...một trong số 2 người đứng phía trên liền tiến đến chỗ Dương đang ngồi thụp xuống ôm đầu.
Trần Đăng Dương niệm Phật trong đầu thầm cầu cho người đó đi ra chỗ khác. Hoàng Đức Duy nín thở nhìn lấy người đang tiến dần về phía Dương.
:Gì thế ngươi có sao không vậy???
:Đốt đèn lên đi Hùng ơi, ta vừa ngã vào cái gì rồi.
Đèn dầu trên tay được thắp sáng lên, người kia đưa đèn ra chỗ giọng nói vừa phát ra.
Trần Đăng Dương
Đau chết bổn đại gia ta rồi, yếu quái phương nào mà lộng hành vậy hả???
Lê Quang Hùng
Eo ơi ma gì mà xấu dữ vậy trời.
Trần Đăng Dương
Ngươi chê ai xấu đó hả, ngươi đẹp hơn ta chắc.
Lê Quang Hùng
Đẹp hơn là cái chắc rồi.
Trần Đăng Dương
Ngươi dám trả treo với ta hả tên kia???
Lê Quang Hùng
Dám đó ngươi làm gì được ta, nhào vô đánh nhau nè ta đốt quần áo của nhà ngươi luôn. //quơ đèn dầu về phía Dương//
Trần Đăng Dương
Ngươi dám à ta đánh chết ngươi nè. //nhào qua phía Hùng//
Lê Quang Hùng
Ngon lại đây haha. //bỏ chạy//
Hoàng Đức Duy
Hai người các ngươi im chưa?
Nghe giọng nói khác vang lên Quang Hùng mới sực nhớ ra người bạn vừa đi chung với mình.
Lê Quang Hùng
Quang Anh ơi ngươi đâu rồi, nghe ta gọi không? //đưa đèn qua lại tìm kiếm người vừa được gọi tên//
Lê Quang Hùng
Gì??? Ở đâu ta có thấy ngươi đâu???
:Đưa đèn xuống dưới gốc cây đi, giơ phía trên sao thấy ta được chứ.
Lê Quang Hùng
Hả? Đợi ta xíu. //đưa đèn rọi xuống phía dưới gốc cây//
Trần Đăng Dương
Hai người các ngươi tính giao hợp ở ngay đây à?
Lê Quang Hùng
Nói nhăng nói cuội gì vậy tên điên này??? //đánh vào vai Đăng Dương//
Trần Đăng Dương
Đau ta. Chứ ngươi có thấy ai ôm nhau ở cái nơi hoang vu này chưa? //ôm một bên vai vừa bị đánh mà nói//
Hoàng Đức Duy
Vậy ngươi có thấy ai bắt thú rừng vào giờ này chưa? //hỏi Dương//
Trần Đăng Dương
Có ta nè, khen ta đi ta giỏi quá phải không. //kênh mặt tự hào//
Lê Quang Hùng
Ah à ta đến ngay đây.
Lê Quang Hùng
//quay qua Dương// cầm hộ ta cái đèn coi.
Trần Đăng Dương
Chậc, hung dữ vậy. //tặc lưỡi cầm đèn cho Hùng//
Quang Hùng đỡ bạn của mình lên. Sau đó quay qua giựt lại cái đèn từ tay Dương.
Lê Quang Hùng
//rọi đèn vào người kia// có sao không? Có trầy xước ở đâu không?? Tên kia làm gì ngươi chưa??? Hắn chạm vào đâu rồi hả????
Nguyễn Quang Anh
Bình tĩnh đi, hỏi dồn dập sao ta trả lời hết được. //phủi bụi trên tay//
Lê Quang Hùng
Ờ, vậy trả lời ta đi.
Nguyễn Quang Anh
Ta không sao, không bị trầy xước. Ờm...ta chưa bị làm gì hết, người ta chưa có chạm vào đâu hết á. //trả lời từng câu hỏi của Hùng//
Lê Quang Hùng
Vậy tốt rồi.
Trần Đăng Dương
Ê nói cứ như người huynh đệ của ta xấu xa lắm vậy, làm gì là làm gì hả?
Lê Quang Hùng
Ai biết được hai người các ngươi chứ, nửa đêm tối ở trong rừng làm gì hả?
Trần Đăng Dương
Làm gì mặc xác bọn ta ngươi quan tâm chi?
Hoàng Đức Duy
"Đi đâu cũng cãi nhau được." //nhìn Dương ngán ngẩm//
Nguyễn Quang Anh đứng cạnh can ngăn cả hai người. Thấy cãi lớn, Quang Anh can không xuể liền bất lực đứng nép qua một bên nhìn cả hai.
Lúc này Quang Anh mới nhìn xuống tay mình. Thấy ướt ướt ở lòng bàn tay, Quang Anh đưa lên xem thử mới hoảng loạn khi biết đó là máu.
Không phải máu của bản thân, Quang Anh đánh mắt về phía Đức Duy đang ngồi đó nhìn trận cãi nhau của hai người kia. Nhìn một lượt từ trên xuống dưới, dừng lại ở cổ chân Đức Duy đã bị thấm cả một mảng máu vào ống quần.
Loay hoay tìm kiếm giỏ thảo dược vừa nãy đi hái cùng với Quang Hùng để trữ cho dịp cấp bách. Thấy nó nằm phía sau Đức Duy, Quang Anh liền đi vòng ra sau nhặt lên rồi tiến lại gần với Đức Duy.
Nguyễn Quang Anh
Người bị lợn rừng ở quanh đây hút sao? //ngồi xuống kế bên, đối mặt với Đức Duy//
Hoàng Đức Duy
//bất ngờ nhưng cũng nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh// ừm vừa nãy bị hút.
Thấy Quang Anh chuẩn bị xoắn ống quần của mình lên, Đức Duy liền cầm lấy cổ tay của Quang Anh lại.
Hoàng Đức Duy
Ngươi làm gì?
Nguyễn Quang Anh
Tôi chỉ muốn xem vết thương cho người thôi, nếu phiền đến người thì xin thứ lỗi cho tôi. //ngước lên nhìn vào mắt Duy//
Hoàng Đức Duy
//nhìn thẳng vào mắt Quang Anh// ta không giỏi mấy việc này nhờ ngươi rồi.
Nguyễn Quang Anh
hì hì vângg. //cười cười cúi xuống xem vết thương cho Đức Duy//
Hoàng Đức Duy
//ngẩn người sau nụ cười của Quang Anh//
Quang Anh gỡ từng lớp vải ra, đến lớp cuối cùng được hạ xuống mới thấy rõ được vết thương đang chảy máu. Một đường cắt dài và sâu hoắm của sừng lợn rừng xoẹt ngang ngay lúc Đức Duy bị ngã xuống ngựa.
Quang Anh lục lọi trong giỏ thảo dược, lựa ra vài thứ dùng được rồi bắt đầu vò thảo dược lại.
Nguyễn Quang Anh
Người có thứ gì đựng nước được không ạ? //hỏi Duy, tay vẫn vò thảo dược//
Hoàng Đức Duy
Đợi ta. //nhìn Quang Anh rồi đánh mắt qua tên cao lớn đang cãi tay đôi với người nhỏ hơn//
Trần Đăng Dương vào cuộc chiến thì không để lời nào vào tai nữa, kể cả lời của họ Hoàng kia cũng vậy.
Trần Đăng Dương
Ngươi sai ta mới đúng nè, cãi cái gì mà cãi.
Lê Quang Hùng
Ngươi nói ai sai hả, tin ta đánh ngươi không?
Trần Đăng Dương
Xời ngươi đánh được ai, người bé tí ta đẩy một cái là bay tám thước.
Trần Đăng Dương
//phớt lờ Đức Duy, cãi tiếp// nhìn ngươi lùn lùn có chút mà cãi dữ ha.
Lê Quang Hùng
Ngươi im điii...
Trần Đăng Dương
//đưa tay xoa đầu Hùng// á há há có tí xíu luôn nè.
Lê Quang Hùng
Bỏ tay của ngươi ra khỏi đầu taaa. //giãy giụa//
Hoàng Đức Duy
//tối sầm mặt//
Trần Đăng Dương
Há há dễ thương ghê. //cười cười vẫn xoa đầu Hùng//
Hoàng Đức Duy
TRẦN ĐĂNG DƯƠNG //gằn giọng nói từng chữ//
Trần Đăng Dương
//dừng tay, ớn lạnh quay ra sau// h-hả ngươi nói gì....
Hoàng Đức Duy
Đưa bình đựng nước của ngươi cho ta mượn.
Trần Đăng Dương
A à đợi ta lấy cho. //tháo bình đựng nước trên người mình đưa cho Duy//
Hoàng Đức Duy
Của ngươi đây. //quay qua nhìn Quang Anh//
Hoàng Đức Duy
? Sao vậy???
Nguyễn Quang Anh
Nhìn người ngầu ghê. //mắt long lanh nhìn Đức Duy//
Nguyễn Quang Anh
T-tôi xin lỗi chọc giận người rồi, tôi thật sự xin lỗi ạ. //cúi gầm mặt xuống//
Hoàng Đức Duy
//biết mình dọa sợ em nhỏ phía dưới liền điều chỉnh lại biểu cảm khuôn mặt// ta xin lỗi dọa ngươi sợ rồi.
Nguyễn Quang Anh
K-không có ạ. //giọng run run//
Hoàng Đức Duy
Ngước mặt lên nhìn ta. //xoa đầu em//
Nguyễn Quang Anh
//Ngước từ từ lên nhìn Duy//
Cả 2 mặt đối mặt, mắt đối mắt với nhau. Tình quá tình rồi.
Comments
dlayy
hay quáa, tớ tặng cậu một cốc cafe lấy động lực viết tiếp nhé.
2025-06-08
1