Ep2.

Ngày đầu tiên em quay lại trường sau tai nạn, mọi thứ dường như lặng hơn bình thường. Không ai dám nói gì với em quá nhiều. Một vài ánh mắt ái ngại, một vài lời thì thầm không rõ, và một khoảng trống lặng thinh khi em bước ngang qua dãy hành lang.
Em thấy Ivan đứng trước lớp. Vẫn là tư thế quen thuộc: tựa lưng vào tường, tay đút túi quần, ánh mắt nửa lạnh lùng, nửa bất cần. Cả người hắn như mang theo một thứ năng lượng khiến người khác dè chừng. Nhưng khi ánh mắt hắn lướt đến em – chỉ trong thoáng chốc – nó không giống bình thường.
Không có lời xin lỗi. Không một câu hỏi thăm. Hắn chỉ nhìn em, gật nhẹ cằm, kiểu cách của kẻ luôn nghĩ mình ở trên người khác.
IVAN
IVAN
//giọng khô khốc// Về rồi à?
TILL
TILL
//bình thản đáp// Ừ. Bị đẩy một cái mà, đâu đến mức nghỉ mãi được
Câu nói khiến không khí chùng xuống. Hắn chau mày, nhưng vẫn không nói gì. Em biết hắn hiểu em đang nhắm vào ai, nhưng cái tôi của hắn cao đến mức chẳng bao giờ nhận sai. Hắn chỉ lảng đi như thể câu chuyện chẳng liên quan gì đến mình.
IVAN
IVAN
//Nhún vai// Vụ đó... không ai cố ý.
TILL
TILL
//nhìn thẳng vào mắt hắn, giọng lạnh// Không cố ý mà đứng cười lúc người ta ngã, hả?
Hắn siết nhẹ nắm tay trong túi áo, nhưng gương mặt vẫn cố giữ bình tĩnh. Ánh mắt của hắn nhìn em có chút gì đó không giống thường ngày – không còn là sự giễu cợt hay khinh khỉnh – mà là một thứ gì đó khó gọi tên… có thể là xấu hổ, hoặc tiếc nuối.
Nhưng hắn không nói thêm lời nào. Chỉ quay lưng bỏ đi.
Còn em – đứng đó, tim không biết đang tức giận, tổn thương, hay chỉ đơn giản là buồn cười vì đã từng nghĩ hắn là một người khác.
_________________________
Kể từ hôm em trở lại trường, Ivan như biến thành một cái bóng dai dẳng. Không ngày nào hắn không tìm cách chọc phá em, từ những câu nói móc méo cho đến mấy trò đùa ác ý mà đám bạn hắn hùa theo.
Có hôm, hắn đá nhẹ vào chân ghế em khiến em giật mình giữa giờ học. Hôm khác thì giấu sách của em rồi giả vờ “tình cờ” tìm thấy, vứt lại với ánh nhìn thách thức. Một lần, hắn đứng giữa hành lang, giọng lớn đủ để mọi người xung quanh đều nghe rõ
IVAN
IVAN
Té một cái mà làm như gãy cả cuộc đời. Yếu vậy thì nghỉ học luôn đi.
Cả đám cười ầm lên. Em cắn răng, lặng lẽ bỏ qua. Nhưng điều em không thể không nhận ra — ánh mắt hắn mỗi lần quay đi đều có gì đó không ổn. Không ai khác để ý, nhưng em thì thấy rõ. Trong đôi mắt tưởng như lạnh lùng ấy là một thứ cảm xúc lạc lõng, ngập ngừng – như thể chính hắn cũng chẳng hiểu nổi bản thân mình.
Trong lớp, hắn chẳng bao giờ ngồi gần em, nhưng mỗi lần em ngẩng lên, hắn đều đang nhìn. Không phải cái nhìn căm ghét, cũng chẳng phải chiến thắng – mà là một ánh mắt đầy mâu thuẫn. Như thể hắn đang giận em vì một điều gì đó… mà chính hắn không dám gọi tên.
Em bắt đầu tự hỏi: Hắn ghét mình thật à? Hay là ghét chính cảm xúc của hắn đối với mình?
Nhưng dù là gì, người phải chịu tổn thương vẫn là em. Em mệt mỏi, em tức giận. Và điều khiến em đau nhất, không phải là những trò bắt nạt... mà là cảm giác – rằng nếu hắn muốn, hắn đã có thể khác.
END
Hot

Comments

Type2Diabetes

Type2Diabetes

Tui không tin là chuyện này hay thế, tác ơi đừng ngừng viết nha👏🏻

2025-05-12

2

Toàn bộ
Chapter

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play