Buổi chiều tháng Tư, trời âm u như sắp mưa, gió thổi qua hành lang bệnh viện mang theo mùi khử trùng quen thuộc và chút lạnh lẽo.
Quang Anh kết thúc ca mổ lúc 3 giờ, rửa tay, thay áo blouse rồi lặng lẽ trở về văn phòng.
Anh vừa mở cửa thì thấy ai đó đang ngồi trên ghế sofa nhỏ cạnh cửa sổ.
Mái tóc đen xõa xuống trán, tai đeo tai nghe, mắt khép hờ, ngón tay nhịp theo một nhịp điệu tưởng tượng.
Nguyễn Quang Anh
Cậu đang làm gì ở đây?
Duy giật mình, rút tai nghe ra. Cậu cười như thể không thấy gì là bất thường.
Hoàng Đức Duy
Em… tiện thể ghé qua.
Nguyễn Quang Anh
Đây không phải phòng tiếp bệnh nhân.
Hoàng Đức Duy
Em biết.
Hoàng Đức Duy
Nhưng em không đến vì là bệnh nhân.
Nguyễn Quang Anh
[thở dài]
Nguyễn Quang Anh
Cậu tìm tôi có việc gì?
Duy lấy trong balo ra một chiếc USB nhỏ, đặt lên bàn.
Hoàng Đức Duy
Em thu âm một đoạn bản nhạc mới.
Hoàng Đức Duy
Không phải bản trong sổ hôm trước.
Hoàng Đức Duy
Cái này… em viết cho anh.
Nguyễn Quang Anh
[ngừng tay, ngẩng lên nhìn cậu]
Nguyễn Quang Anh
Vì sao?
Hoàng Đức Duy
Em không rõ.
Hoàng Đức Duy
Có lẽ… vì anh là người đầu tiên khiến em muốn viết thêm.
Hoàng Đức Duy
[ngồi xuống, giọng nhỏ hơn]
Hoàng Đức Duy
Anh có biết cảm giác thế nào khi sống với một trái tim lỗi không?
Hoàng Đức Duy
Nó như một cây đàn mà người ta chơi sai phím từ lúc mới sinh.
Hoàng Đức Duy
Bất cứ lúc nào cũng có thể lạc nhịp.
Hoàng Đức Duy
Bất cứ lúc nào cũng có thể ngừng lại.
Nguyễn Quang Anh
Cậu từng nghĩ đến việc phẫu thuật chưa?
Hoàng Đức Duy
Rồi.
Hoàng Đức Duy
Nhưng em không đủ điều kiện.
Hoàng Đức Duy
Không có trong danh sách ưu tiên.
Hoàng Đức Duy
Em vẫn đang chờ…
Một thoáng im lặng tràn vào giữa họ.
Quang Anh không nhìn Duy nữa, nhưng tay khẽ siết lại.
Anh biết quá rõ những con số vô cảm trên danh sách ghép tạng ấy – những người như Duy thường bị xếp sau cùng, vì cơ thể quá yếu, khả năng hồi phục quá thấp.
Hoàng Đức Duy
Em không đến để khiến anh thấy áy náy đâu.
Hoàng Đức Duy
Chỉ là… em nghĩ nếu mai không còn chơi đàn được nữa, ít nhất hôm nay em vẫn có thể viết một bản nhạc cho anh.
Nguyễn Quang Anh
Tôi là bác sĩ.
Nguyễn Quang Anh
Không phải nghệ sĩ.
Nguyễn Quang Anh
Không cần những thứ… tình cảm như vậy.
Hoàng Đức Duy
[cười nhẹ]
Hoàng Đức Duy
Em không viết vì anh cần.
Hoàng Đức Duy
Em viết vì em muốn.
Hoàng Đức Duy
Vậy thôi.
Hoàng Đức Duy
[đứng lên, chỉnh lại áo khoác]
Hoàng Đức Duy
À, em còn phải về nhà dạy học trò nhỏ nữa.
Hoàng Đức Duy
Hẹn gặp anh lần sau.
Hoàng Đức Duy
Nếu anh muốn nghe nhạc, cứ mở USB.
Hoàng Đức Duy
Nếu không thì… cũng không sao.
Khi cậu vừa đi khỏi, Quang Anh cầm lấy chiếc USB nhỏ, cắm vào máy tính.
Chỉ có một file nhạc duy nhất, tên là: “Người Không Biết Cách Buồn”
Tiếng piano vang lên – ban đầu chậm rãi, như nhịp tim ai đó đang do dự.
Rồi bất ngờ tăng tốc, mạnh mẽ, vỡ òa… rồi lại chùng xuống, vỡ vụn như mưa rơi qua ô cửa sổ bệnh viện.
Trong căn phòng vắng, Quang Anh nhắm mắt lại.
Lần đầu tiên sau nhiều năm, anh để một bản nhạc làm mình đau.
Không vì kỹ thuật. Không vì giai điệu.
Mà vì người viết nó… đang sống từng ngày như thể mai sẽ không còn.
🌷
Một tuần sau.
Hoàng Đức Duy
📱: Anh có phiền nếu em mời anh uống cà phê không?
Duy nhắn tin. Quang Anh định từ chối.
Nhưng ngón tay anh dừng lại trước nút “Không thể”.
Comments