Chúng rơi chậm, đều đặn, như thể cũng biết đợi ai đó.
Quang Anh đứng bên khung cửa sổ văn phòng, nhìn dòng nước trượt dài theo kính.
Anh không thích mưa.
Mưa khiến anh nhớ tới đêm đầu tiên gặp cậu – một người con trai gục xuống giữa phố, toàn thân ướt đẫm, mắt nhắm nghiền nhưng môi vẫn mấp máy tên một ai đó.
Là ai?
Hay chính là anh?
Một tin nhắn đến. Từ Duy.
Hoàng Đức Duy
📱: Anh có ở viện không? Em đang dưới sảnh, mang bánh mì đến cho người trực. Không biết hôm nay có phải phiên anh không.
Quang Anh không nhắn lại.
Nhưng năm phút sau, anh đã có mặt ở sảnh, trong chiếc áo blouse còn vướng chút mùi thuốc sát trùng.
Hoàng Đức Duy
[ngồi trên ghế chờ, ôm một túi giấy, tay vẫy nhẹ]
Hoàng Đức Duy
Em đoán đúng mà.
Hoàng Đức Duy
Cứ mỗi lần trời mưa là anh lại trực.
Nguyễn Quang Anh
Tôi không trực mỗi khi mưa.
Nguyễn Quang Anh
Là cậu cứ xuất hiện khi trời mưa.
Hoàng Đức Duy
[bật cười, đưa túi bánh lên]
Hoàng Đức Duy
Vậy cũng tốt.
Hoàng Đức Duy
Vì em vốn định chờ một cơn mưa để gặp anh.
Nguyễn Quang Anh
Tại sao?
Hoàng Đức Duy
Vì em không muốn tình cờ nữa.
Hoàng Đức Duy
Em muốn… có chủ đích.
Họ im lặng đi bên nhau dọc hành lang dài của bệnh viện.
Tiếng giày cọ xuống nền gạch, tiếng mưa rơi nhè nhẹ bên ngoài như lớp nhạc nền dịu dàng cho một cảnh phim buồn.
Quang Anh dừng lại trước cửa phòng nghỉ bác sĩ. Mở cửa.
Nguyễn Quang Anh
Vào đi.
Nguyễn Quang Anh
Tôi chưa ăn tối.
Duy không giấu được bất ngờ.
Nhưng cậu bước vào, đặt túi bánh lên bàn, rồi nhìn quanh căn phòng đơn sơ: một ghế sofa, một giá sách, vài tấm ảnh chụp với đồng nghiệp cũ – tất cả đều gọn gàng, ngăn nắp, lạnh như chính con người anh.
Hoàng Đức Duy
Anh sống thế này bao lâu rồi?
Nguyễn Quang Anh
Từ khi bắt đầu hành nghề.
Hoàng Đức Duy
Không ai từng đến đây sao?
Nguyễn Quang Anh
Không ai ở lại đủ lâu.
Hoàng Đức Duy
[ngồi xuống ghế, tựa đầu vào gối ôm]
Hoàng Đức Duy
[khẽ khàng]
Hoàng Đức Duy
Nếu em nói em muốn ở lại thì sao?
Quang Anh không trả lời ngay.
Nguyễn Quang Anh
[mở túi bánh, lấy ra một ổ, vừa ăn vừa nói khẽ]
Nguyễn Quang Anh
Cậu quá ngây thơ.
Hoàng Đức Duy
Em biết.
Hoàng Đức Duy
Nhưng ngây thơ vẫn hơn vô cảm.
Câu nói ấy làm anh ngừng lại một chút. Anh nhìn sang.
Duy vẫn tựa đầu lên gối, mắt không nhìn anh, chỉ nhìn mưa ngoài cửa sổ.
Hoàng Đức Duy
Anh sợ em sẽ chết, đúng không?
Nguyễn Quang Anh
Tôi sợ bản thân mình… không chịu nổi lần nữa.
Hoàng Đức Duy
Lần nữa?
Một thoáng chần chừ, rồi anh thở ra.
Như thở cho một điều đã giấu rất lâu.
Nguyễn Quang Anh
Hồi nội trú năm hai, tôi từng mất một bệnh nhân nhí vì chậm trễ trong phẫu thuật.
Nguyễn Quang Anh
Cô bé tám tuổi, cũng bị bệnh tim bẩm sinh.
Nguyễn Quang Anh
Tôi nghĩ mình có thể xoay xở thêm vài ngày.
Nguyễn Quang Anh
Nhưng rồi… tim cô bé ngừng lại trong đêm mưa.
Nguyễn Quang Anh
Từ đó, tôi không bao giờ để ai bước vào… nữa.
Duy không hỏi thêm. Chỉ khẽ dịch gần lại một chút.
Hoàng Đức Duy
Vậy để em đứng ngoài.
Hoàng Đức Duy
Nhưng anh đừng đóng cửa.
Một khoảng lặng dài trôi qua.
Rồi Quang Anh chậm rãi lên tiếng.
Nguyễn Quang Anh
Tôi không chắc có thể làm người yêu tốt.
Hoàng Đức Duy
Em cũng không chắc mình sống đủ lâu để biết thế nào là người yêu tồi.
Nguyễn Quang Anh
Duy…
Hoàng Đức Duy
Anh đừng gọi tên em như thế.
Hoàng Đức Duy
Em sẽ tưởng là anh đang đau lòng.
Nguyễn Quang Anh
Tôi đang đau lòng.
Duy ngẩng lên.
Một giây ngắn ngủi – nhưng mắt cậu long lanh, như đọng cả trận mưa sau lưng.
Rồi Duy cười.
Nhẹ tênh như chưa từng nghe điều đó.
Hoàng Đức Duy
Không sao đâu.
Hoàng Đức Duy
Đau lòng… vẫn tốt hơn không còn cảm giác.
🌷
Tối hôm đó, lần đầu tiên Quang Anh không ngủ được.
Anh ngồi giữa căn phòng vẫn thế, nhưng thấy nó như thay đổi.
Như thể có một đoạn nhạc đang chơi đâu đó – không rõ giai điệu, nhưng rất thật.
Không còn ngẫu nhiên. Không còn tình cờ.
Chỉ là… một người đã bước vào, nhẹ đến mức không kịp nhận ra… nhưng khiến cả cuộc đời anh rung lên.
Comments