Nằm sâu trong một con hẻm nhỏ đường Trần Quốc Toản, quán cà phê “No Reflection” lọt thỏm giữa những hàng cây trầm mặc.
Không biển hiệu, không gương, không âm nhạc.
Chỉ có tường gạch thô, vài chậu sen đá nhỏ và ánh đèn vàng dịu như mắt người vừa ngủ dậy.
Duy chọn một chiếc bàn trong góc khuất, gần cửa sổ có ánh nắng xuyên qua tấm rèm vải trắng.
Cậu đến sớm, gọi sẵn hai ly cappuccino, một ly có thêm mật ong – theo như anh từng nhắc lướt qua trong một buổi trò chuyện ngắn ngủi.
Khi Quang Anh bước vào, áo sơ mi xám sẫm còn vương chút nếp gấp, mắt vẫn còn mỏi sau ca trực dài, Duy mỉm cười như thể giữa họ chưa từng có khoảng cách.
Hoàng Đức Duy
Em chọn quán không có gương.
Hoàng Đức Duy
Đỡ phải thấy mặt mình mỗi lúc cười gượng.
Quang Anh ngồi xuống, không nói gì.
Anh nhìn quanh – quả thật, không có một chiếc gương nào.
Chỉ toàn ánh sáng dịu và tiếng thìa chạm nhẹ vào thành cốc.
Nguyễn Quang Anh
Tại sao lại mời tôi ra đây?
Hoàng Đức Duy
Vì nếu mời tới phòng khám, anh sẽ chỉ nói chuyện với tư cách bác sĩ.
Hoàng Đức Duy
Em cần… một Quang Anh không đeo bảng tên.
Nguyễn Quang Anh
Và cậu thì muốn làm gì?
Hoàng Đức Duy
[cúi đầu, tay vuốt nhẹ miệng ly cà phê]
Hoàng Đức Duy
Em muốn kể về ngày em suýt chết.
Hoàng Đức Duy
Là lần em bảy tuổi, ngất xỉu giữa buổi tổng duyệt piano đầu tiên.
Hoàng Đức Duy
Mẹ hoảng loạn, đưa em vào viện.
Hoàng Đức Duy
Sau đó, em mới biết tim mình… có vấn đề.
Hoàng Đức Duy
Em không khóc.
Hoàng Đức Duy
Không vì em dũng cảm.
Hoàng Đức Duy
Mà vì em nghĩ… nếu em khóc, mẹ sẽ càng sợ.
Quang Anh lặng người.
Giọng Duy đều đều, không kịch tính, không cố tạo bi thương – nhưng càng vì vậy, nó càng lặng sâu.
Hoàng Đức Duy
Sau đó… em không bao giờ biểu diễn ở chỗ đông người nữa.
Hoàng Đức Duy
Em chỉ dạy học trò nhỏ, chơi đàn trong phòng, và… viết nhạc cho những người em nghĩ họ cần một đoạn giai điệu nào đó.
Hoàng Đức Duy
[ngẩng lên nhìn anh]
Hoàng Đức Duy
Giống như anh.
Nguyễn Quang Anh
Tôi không cần nhạc.
Nguyễn Quang Anh
Tôi cần ngủ.
Hoàng Đức Duy
Nhưng nhạc có thể khiến anh ngủ yên, đúng không?
Ánh mắt họ gặp nhau trong khoảnh khắc ngắn ngủi.
Rồi Duy lảng đi, môi mím lại, cố che giấu gì đó sau nụ cười nhạt.
Hoàng Đức Duy
Anh có yêu ai bao giờ chưa?
Câu hỏi đến đột ngột, như một phím đàn bị đánh lạc nhịp giữa khúc nhạc êm.
Nguyễn Quang Anh
Không.
Nguyễn Quang Anh
[thẳng thắn]
Hoàng Đức Duy
Vì anh không muốn, hay chưa ai khiến anh muốn?
Nguyễn Quang Anh
Cả hai.
Duy gật đầu, không hỏi tiếp. Một lúc sau, cậu lặng lẽ nói.
Hoàng Đức Duy
Em từng yêu.
Hoàng Đức Duy
Nhưng một người mang trái tim lỗi như em… không ai muốn yêu lâu cả.
Hoàng Đức Duy
Em không trách họ.
Hoàng Đức Duy
Ai mà lại muốn yêu một người mà ngày mai có thể biến mất?
Nguyễn Quang Anh
Nhưng nếu có một người chấp nhận điều đó… thì sao?
Câu hỏi thốt ra từ chính Quang Anh.
Anh cũng ngạc nhiên vì giọng mình có chút khàn.
Duy cười. Không vui, không buồn – chỉ là cười như thể biết trước kết cục.
Hoàng Đức Duy
Thì em sẽ không để người đó yêu em.
Nguyễn Quang Anh
Tại sao?
Hoàng Đức Duy
Vì em không muốn họ phải học cách sống lại từ đầu… sau khi em rời đi.
🌷
Buổi chiều ấy trôi qua giữa tiếng muỗng khuấy cà phê và ánh nắng phai dần.
Khi họ ra về, Duy dừng lại trước cửa quán, chợt nói.
Hoàng Đức Duy
Anh có biết, một quán không có gương là nơi lý tưởng nhất để người ta sống thật không?
Nguyễn Quang Anh
Vì họ không phải đối mặt với chính mình?
Hoàng Đức Duy
Không.
Hoàng Đức Duy
Vì họ không phải cố gắng mỉm cười với một gương mặt mà họ biết… sắp tắt nụ cười.
Quang Anh không trả lời.
Anh chỉ khẽ nghiêng đầu nhìn Duy, lần đầu không phải bằng đôi mắt bác sĩ.
Comments
Lambxingiu🌷
ngọt dữ luôn chị oii
2025-05-12
1
Lambxingiu🌷
no reflection..
2025-05-12
1