【ĐN Blue Lock × Reader】小愛
#3 【Kaiser Michael × Reader】Thiếu em
#3 — Mùi Hương Của Sự Chống Vắng
Mỗi sáng dậy,tay anh vẫn theo thói quen vươn sang bên trái giường — rồi chạm vào khoảng trống lạnh ngắt
Mỗi tối,anh vẫn vào bếp,mở tủ lạnh — chỉ để nhìn thấy mấy món cậu từng thích ăn đã quá hạn,mà anh vẫn không nỡ vứt
Kaiser bắt đầu có thói quen…chờ tin nhắn từ một người không còn hiện hữu trong cuộc sống của anh nữa
Anh nhớ trước đây cậu từng nói,giọng nhỏ xíu
𝐘/𝐍
Nếu một ngày em không còn bên anh,anh sẽ nhớ em chứ?
Anh cười nhạt,đáp lại qua loa
𝐊𝐚𝐢𝐬𝐞𝐫 𝐌𝐢𝐜𝐡𝐚𝐞𝐥
Đừng nói linh tinh
Giờ đây…câu hỏi ấy cứ vang trong đầu anh như một bản nhạc cũ bị tua đi tua lại
Ngón tay anh run lên,bấm số cậu như bao lần khác.Nhưng vẫn là tiếng máy lạnh lùng
{Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được…}
Cậu chặn anh thật rồi
Không có con đường nào dẫn đến cậu nữa.
Căn phòng ngủ vẫn không đổi gì nhiều.Chỉ là không còn hơi thở cậu
Kaiser mở tủ sách,định tìm gì đó để giết thời gian — dù rõ ràng,thời gian chỉ càng giết anh chậm rãi
Ngón tay lướt qua từng gáy sách.Có cuốn cậu đọc dở.Bìa nhăn một góc
Anh lật ra
Trang giấy giữa cuốn sách có gì đó — một mảnh note nhỏ,gấp làm ba,giấy đã ố vàng ở mép
Anh mở ra
Chữ cậu.Nét bút mảnh,đều,như thể đã viết trong một tối lặng lẽ nào đó.
“Nếu anh đang đọc những dòng này,có lẽ em đã không còn ở đây nữa
Nhưng em không viết để trách anh.Em chỉ muốn nói…em đã rất yêu anh
Đến mức ngốc nghếch
Em đã từng nghĩ chỉ cần kiên nhẫn chờ,anh sẽ lại dịu dàng như ngày đầu
Nhưng em sai rồi.Người ta không thể chờ mãi ở một nơi mà không ai quay lại
Em rời đi không phải vì hết yêu,mà là vì yêu quá nhiều
Em hy vọng một ngày nào đó,anh sẽ hiểu cảm giác cô đơn ngay cả khi ở cạnh người mình yêu…đau đến thế nào
Vì đó là điều em từng trải — mỗi ngày,khi vẫn còn bên anh.”
Mắt anh không chớp.Cổ họng khô đắng.Ngón tay anh siết mảnh giấy đến run lên.
Anh muốn gào.Muốn xé nát nó ra và chạy đi tìm cậu — nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu
Vì cậu đi rồi
Mà anh lại không biết cậu đã đi bằng tất cả nỗi tuyệt vọng,chứ không phải giận hờn tạm thời.
𝐊𝐚𝐢𝐬𝐞𝐫 𝐌𝐢𝐜𝐡𝐚𝐞𝐥
Anh xin lỗi em,[YN]...
Anh thì thầm,để cảm nhận được vị đắng của từ "xin lỗi" trên đầu lưỡi
Căn phòng ngủ vẫn vậy — không đổi gì nhiều từ lúc em rời đi.Chỉ là không còn hơi thở cậu
Kaiser ngồi lại bên giường,đôi mắt nhìn mảnh giấy cũ trong tay như thể đó là điều duy nhất còn kết nối anh với cậu
𝐊𝐚𝐢𝐬𝐞𝐫 𝐌𝐢𝐜𝐡𝐚𝐞𝐥
“Em vẫn luôn cố gắng.Còn anh thì luôn là người đến quá trễ"
Comments