Chap 4

Sáng sớm tại Chu Gia
Trong khuôn viên phía sau Chu Gia, nắng nhè nhẹ xuyên qua hàng cây du già cỗi. Tô Tân Hạo ngồi trên băng ghế gỗ, một tay cầm cuốn sách, một tay hứng hờ những sợi nắng vừa chớm.
Sau khi đưa Hạo Thiên đến lớp mẫu giáo đặc biệt được Chu Gia sắp xếp riêng, Chu Chí Hâm đều không đi làm ngay. Thay vào đó, anh đi thẳng đến vườn, đặt lên bàn nhỏ một ly sữa hạt ấm và một dĩa bánh mì nướng nhẹ.
Chu Chí Hâm
Chu Chí Hâm
Bánh phô mai nhẹ, không quá ngọt.
Chu Chí Hâm
Chu Chí Hâm
Anh nhớ em từng thích loại này hồi cấp ba.
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Anh làm?
Chu Chí Hâm
Chu Chí Hâm
Ừ. Làm cả đêm.
Chu Chí Hâm
Chu Chí Hâm
Thất bại bốn lần.
Tân Hạo chớp mắt. Không phải vì cảm động, mà vì cậu chưa từng tưởng tượng người như Chu Chí Hâm – sinh ra đã có tất cả – lại vì một món bánh mà kiên trì như vậy.
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Anh định dùng thức ăn để mua chuộc lòng người?
Chu Chí Hâm
Chu Chí Hâm
Nếu được thì tốt. Nhưng anh biết, em không dễ lay chuyển.
Một làn gió nhẹ thổi qua. Chí Hâm nhìn cậu, ánh mắt nhu hòa hơn bao giờ hết.
Chu Chí Hâm
Chu Chí Hâm
Em gầy hơn hồi trước.
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Làm cha đơn thân mà, có được như hồi trước/cười nhẹ/
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Không có người đưa rước, không có tiền chu cấp, không có vòng tay nào để tựa vào.
Chu Chí Hâm
Chu Chí Hâm
Anh xin lỗi
Tô đặt cuốn sách xuống. Cậu nhìn thẳng vào anh.
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Anh biết tôi sợ nhất là gì không?
Chu Chí Hâm
Chu Chí Hâm
/lắc đầu/
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Tôi sợ… con tôi lớn lên mà không biết bố nó là ai.
Chu siết bàn tay. Một vết máu nơi móng tay in vào lòng bàn.
Chu Chí Hâm
Chu Chí Hâm
Anh sẽ bù đắp, dù có là bao lâu.
—————————
Từ hôm đó, việc Chu Chí Hâm chăm sóc Tô Tân Hạo dường như đã thành quy luật.
Buổi sáng, anh đích thân làm đồ ăn sáng – không để quản gia đụng vào.
Buổi trưa, anh tranh thủ về nhà, chỉ để đưa cho Tô hộp thuốc bổ và hỏi
Chu Chí Hâm
Chu Chí Hâm
Em ăn chưa?
Buổi chiều, anh tự mình đón Hạo Thiên, ngồi đọc truyện tranh cùng con, rồi mới trở lại phòng làm việc.
Dù không nói ra, nhưng cậu đã bắt đầu nhận ra – từng ngày một – khoảng cách đang dần bị lấp đầy bởi những điều nhỏ bé.
—————————-
Đêm nọ
Tô Tân Hạo đang viết gì đó trong sổ tay, thì có tiếng gõ cửa.
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Vào đi
Chu Chí Hâm bước vào, tay cầm theo một túi giấy.
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Cái gì vậy?
Chu Chí Hâm
Chu Chí Hâm
Đồ ngủ/ngập ngừng/
Chu Chí Hâm
Chu Chí Hâm
Anh thấy đồ ngủ của em đã rách vai
Tô lặng đi một giây. Cậu nhìn túi đồ, rồi bật cười khẽ.
Tô Tân Hạo
Tô Tân Hạo
Anh định chăm tôi tới bao giờ?
Chu Chí Hâm
Chu Chí Hâm
Đến khi em tin anh không phải là thằng tồi năm đó.
Tối đó, Tân Hạo nằm bên con, mắt mở trừng trừng nhìn trần nhà.
Tay cậu vô thức kéo nhẹ vạt áo ngủ – chính là bộ đồ mới Chí Hâm mang đến.
Cảm giác mềm mại, ấm áp.
Tim cậu bỗng đập hơi nhanh. Và cũng không biết từ khi nào, hình ảnh Chu Chí Hâm mỗi sáng đứng trong bếp, vẻ mặt lúng túng vì món trứng cháy, đã dần trở nên quen thuộc… và thân thuộc.
End
Mẹ iem Ming><
Mẹ iem Ming><
Siêng chưa😗
Mẹ iem Ming><
Mẹ iem Ming><
T được nghỉ hè r, kì này t quậy banh cái manga 😝😝
Chapter

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play