Bên Em Mùa Xuân Đến [Bách Chu-Bách Lý Thiêu Di]
Chap 1
Mùa xuân , mưa rơi từ sáng sớm.
Giọt mưa không lớn, rơi như buông lơi, lặng lẽ phủ lên mái tôn cũ xám bạc, rồi trượt xuống theo đường rãnh, tích lại thành vũng nước nơi bậc thềm. Trước hiên, đôi giày vải đã sờn mép được úp ngay ngắn, một chiếc hơi nghiêng, để lộ phần tất lấm lem bên trong.
Bách Hân Dư ngồi xổm bên mép cửa, hai tay áp lên đầu gối, nhìn chằm chằm vào chiếc cúc áo bị sứt chỉ đang lủng lẳng trước ngực đồng phục.
Bách Hân Dư
'Cúc áo rơi thì may lại được.'
Bách Hân Dư
'Chứ người vỡ rồi, vá sao cho lành?'
Cô lầm bầm một câu như thế, tay đưa lên rụt rè, rồi thôi.
Không có gương, cô nhìn bóng mình phản chiếu lờ mờ trên mặt kính cửa sổ: mái tóc dài buộc lỏng bằng dây thun cũ, hai gò má phúng phính nhưng hơi tái, ánh mắt vừa dịu dàng vừa hoang hoải như sương mỏng đầu xuân.
Một khuôn mặt không xinh đẹp nổi bật, nhưng lại khiến người khác muốn dịu dàng với cô.
Bách Hân Dư
"Hôm nay là thứ hai. Lại phải đi học. "
Bách Hân Dư
"Mình phải cười một cái. "
Bách Hân Dư
"Cười rồi, mẹ sẽ không lo. Cười rồi, ba sẽ an tâm. "
Bách Hân Dư
/Tự gõ nhẹ má mình, thì thào/
Bách Hân Dư
'Cố lên nào, Bách Hân Dư.'
Bên trong nhà, tiếng muỗng rơi lạch cạch, rồi giọng nói lẫn tiếng thở gấp của mẹ vang lên như nỗi day dứt đã quen thuộc.
All
Mẹ cô: /thều thào/ Đừng... đừng bỏ tôi... Đừng bắt con tôi đi...
Cô quay đầu nhìn vào, ánh mắt thoáng xao động.
Ba cô ngồi bên mép giường, đang nhẹ nhàng dỗ dành vợ, bàn tay gầy guộc vỗ về lưng bà. Gương mặt ông hốc hác, làn da chai sạm, và chân phải bó nẹp cứng còng, mỗi lần di chuyển đều phải gắng sức tựa vào cây gậy gỗ.
Bách Hân Dư
/nhón chân bước vào, cười gượng/
Bách Hân Dư
Mẹ à, hôm nay mẹ ngoan thì con sẽ mua bánh đậu đỏ về nhé?
Mẹ cô chớp mắt nhìn, rồi bỗng ôm lấy cô, giọng thì thào như đứa trẻ.
Bà chớp mắt nhìn, rồi bỗng ôm lấy cô, giọng thì thào như đứa trẻ.
All
Mẹ cô: /rưng rức/ Con... Con không đi đâu đúng không? Ở lại với mẹ...
Bách Hân Dư
/ôm chặt bà, mím môi/ Không đi. Con luôn ở đây.
Bách Hân Dư
"Chỉ là buổi sáng thôi, mẹ à. "
Bách Hân Dư
"Con phải đến trường, nếu không thầy sẽ mắng con. "
Bách Hân Dư
"Nhưng mẹ ơi đừng lo, con sẽ về mà, như mọi lần thôi mà. "
Trên chuyến xe buýt chật chội, Bách Hân Dư ngồi nép sát cửa sổ, tay ôm cặp vào lòng.
Mưa vẫn rơi. Cô lặng lẽ nhìn những hàng cây trôi qua ngoài ô kính mờ hơi nước.
Bách Hân Dư
"Người ta nói, mùa xuân là mùa của hy vọng. "
Bách Hân Dư
"Vậy những người không có hy vọng… liệu có còn mùa xuân? "
Một giọt nước rơi từ tóc xuống cổ áo, lạnh tê.
Cô co người lại, lục túi lấy chiếc khăn tay sờn mép. Trên khăn thêu mấy chữ xiêu vẹo bằng chỉ xanh: “Cho Dư Dư, hãy cười lên nhé”. Là của cha cô thêu. Năm đó, ông còn chưa ngã giàn giáo, còn có thể dùng đôi tay chai sạn thêu những nét chỉ vụng về nhưng vững chãi.
Bách Hân Dư
/ôm khăn tay vào ngực, lẩm bẩm/
Bách Hân Dư
'Con sẽ không quên đâu. Dù sau này đi đâu, con cũng sẽ cười…'
Buổi học đầu tuần bắt đầu bằng bài kiểm tra toán đột xuất.
All
Thầy giáo: /nghiêm mặt/ Ai làm bài sai quá ba câu thì nộp lại bảng kiểm điểm có chữ ký phụ huynh.
Bách Hân Dư
/gãi đầu, rụt cổ/ Hỏng thật rồi…
Cô cắn bút, nhìn đề, rồi nhìn tập. Trong khi bạn cùng lớp loay hoay tính toán, cô vẫn loay hoay... đếm ngược trong lòng: Mẹ ăn sáng chưa? Cha có nhớ uống thuốc không?
Bách Hân Dư
"Nếu hôm nay bị điểm kém… mình có nên kể không?"
Bách Hân Dư
"Không, không được. "
Bách Hân Dư
"Cười là tốt rồi. Ba mẹ đã quá mệt để lo thêm cho mình. "
Và thế là, như mọi khi, cô nộp bài trễ hơn người khác, kèm nụ cười ngốc nghếch thường trực.
Bách Hân Dư
/cúi đầu, giọng nhỏ xíu/
Bách Hân Dư
Em… làm chậm chút thôi ạ.
All
Thầy giáo; /thở dài/ Em phải cố lên, Hân Dư. Có khả năng, nhưng em lại không chuyên tâm.
Bách Hân Dư
/gật đầu lia lịa, ngượng nghịu/
Bách Hân Dư
Dạ… Em sẽ cố thưa thầy... Thật đó ạ!
Bách Hân Dư
"Chuyên tâm? "
Bách Hân Dư
"Làm sao em chuyên tâm được, khi trái tim em bị kéo về phía nhà mỗi ngày… "
Mưa đã tạnh khi chuông trường reo vang.
Bách Hân Dư đứng chờ xe buýt dưới trạm, tay ôm cặp trước ngực, tóc bị gió thổi rối tung.
Phía xa, những bông hoa đào đầu tiên nở rộ, phớt hồng giữa nền trời trắng bạc.
Bách Hân Dư
"Nếu mùa xuân có hình dáng, có lẽ nó giống những cánh hoa kia. "
Đẹp, nhưng dễ tàn.
Mong manh, nhưng vẫn rực rỡ.
Như một lời hứa. Như một hy vọng.
Như người mà mình sắp gặp…
Lzh Dương
Câu chuyện nhỏ dành cho mùa hè này
Lzh Dương
Chúc mọi người có một kì nghỉ hè vui vẻ.
Comments
G'Di Pryest
Cục cưng nghỉ hè sớm quá vậy? Mai đã nghỉ rồi
2025-05-15
5