[Thiều Bảo Trâm X Dương Hoàng Yến] Kiểm Soát..!
CHAP 1 - KHÔNG THOÁT
______________________________
Tác giả: KaaLa
Lại là tên Kaala
Tác giả: KaaLa
tớ là Tg của Fic : ÁNH SÁNG VÀ CHỊ đâyyy
Tác giả: KaaLa
Nay Viết thêm bộ này cho đã
Tác giả: KaaLa
Bộ này Chiếm hữu H++
𝘿ươ𝙣𝙜 𝙃𝙤à𝙣𝙜 𝙔ế𝙣
DƯƠNG HOÀNG YẾN (28 tuổi)
Giảng viên Toán học tại một trường đại học danh tiếng. Nghiêm khắc, thông minh và luôn giữ khoảng cách với sinh viên.
𝘿ươ𝙣𝙜 𝙃𝙤à𝙣𝙜 𝙔ế𝙣
Đằng sau hình ảnh lạnh lùng ấy là một người phụ nữ đầy tổn thương, luôn che giấu những vết cào cũ và vết hôn tím bầm bằng lớp áo sơ mi trắng tinh.
Yến từng nghĩ mình kiểm soát được mọi thứ. Cho đến khi em ấy xuất hiện.
𝘿ươ𝙣𝙜 𝙃𝙤à𝙣𝙜 𝙔ế𝙣
Một người học trò, một kẻ chiếm hữu… và là cơn nghiện không thể dứt.
Bot – Người bị chiếm hữu.
𝙏𝙝𝙞ề𝙪 𝘽ả𝙤 𝙏𝙧â𝙢
THIỀU BẢO TRÂM (24 tuổi)
Sinh viên năm 3 lớp Toán. Xuất thân từ gia đình tài phiệt, luôn khoác lên mình vẻ bất cần và ngạo nghễ.
𝙏𝙝𝙞ề𝙪 𝘽ả𝙤 𝙏𝙧â𝙢
Không ai dám đến gần Trâm – vì ánh mắt của em ấy chỉ hướng về một người.
Đằng sau vẻ lạnh lùng là một con sói săn mồi – em ấy chờ đợi giây phút Yến yếu lòng… để đè xuống, xé toạc lớp vỏ lý trí và khiến chị không còn lối thoát.
Chỉ cần chị còn thở, chị sẽ còn là của em.
Top – Người chiếm hữu
Giảng đường buổi sáng chật kín sinh viên, ai cũng chăm chú hướng về phía bục giảng, nơi nữ giảng viên
Nữ giảng viên Dạy Toán học nổi tiếng nghiêm khắc và xinh đẹp đang viết từng dòng công thức lên bảng.
Dương Hoàng Yến, 28 tuổi, ánh mắt sắc sảo sau cặp kính gọng mảnh, giọng nói dịu nhưng cứng rắn vang lên từng nhịp
𝘿ươ𝙣𝙜 𝙃𝙤à𝙣𝙜 𝙔ế𝙣
(viết đều tay lên bảng) Đây là công thức đạo hàm cấp hai.
𝘿ươ𝙣𝙜 𝙃𝙤à𝙣𝙜 𝙔ế𝙣
Các em có thể áp dụng vào đồ thị hàm số để xác định điểm cực trị.
Cả lớp chăm chú lắng nghe. Cả lớp… ngoại trừ một người.
Ở hàng ghế cuối cùng, Thiều Bảo Trâm dựa lưng vào ghế, tay chống cằm
Ánh mắt không rời khỏi từng đường cong nhỏ sau lớp áo sơ mi trắng mà giảng viên đang mặc.
Không ai trong lớp thích Trâm. Có lẽ vì gia thế quá giàu.
Có lẽ vì sự lạnh lùng, bất cần và đôi mắt luôn như khinh đời. Nhưng lý do lớn hơn… là ánh mắt của Trâm chỉ dành cho Yến
Và cách Yến né tránh ánh mắt ấy – một cách thất bại.
(tiếng chuông báo tan học vang lên)
Sinh viên tản ra, từng nhóm chụm đầu nói chuyện.
Một vài ánh nhìn len lén hướng về phía Trâm – kẻ vẫn ngồi im tại chỗ.
Yến đang thu dọn giáo án thì giọng nói quen thuộc vang lên phía sau lưng.
𝙏𝙝𝙞ề𝙪 𝘽ả𝙤 𝙏𝙧â𝙢
Em đợi chị.
𝘿ươ𝙣𝙜 𝙃𝙤à𝙣𝙜 𝙔ế𝙣
(giật mình quay lại, ngập ngừng) Trâm, em không được đến văn phòng chị nữa.
𝙏𝙝𝙞ề𝙪 𝘽ả𝙤 𝙏𝙧â𝙢
( bước đến gần, cúi thấp đầu bên tai Yến)
𝙏𝙝𝙞ề𝙪 𝘽ả𝙤 𝙏𝙧â𝙢
Em nhớ chị. Đêm qua chị khóc…
𝙏𝙝𝙞ề𝙪 𝘽ả𝙤 𝙏𝙧â𝙢
Vì em không làm chị thỏa mãn . Đúng không ?
Yến cứng người lại, siết chặt giáo án trong tay
𝘿ươ𝙣𝙜 𝙃𝙤à𝙣𝙜 𝙔ế𝙣
Đây là trường học.
𝙏𝙝𝙞ề𝙪 𝘽ả𝙤 𝙏𝙧â𝙢
( mỉm cười, áp sát)
𝙏𝙝𝙞ề𝙪 𝘽ả𝙤 𝙏𝙧â𝙢
Nhưng đây là chị. (nhìn sâu vào mắt Yến) Là của em.
𝘿ươ𝙣𝙜 𝙃𝙤à𝙣𝙜 𝙔ế𝙣
( không trả lời, ánh mắt trốn tránh)
𝙏𝙝𝙞ề𝙪 𝘽ả𝙤 𝙏𝙧â𝙢
( lùi lại một bước, quay đi, mái tóc nâu bay nhẹ theo gió điều hòa hành lang)
Mùi nước hoa vẫn vương lại quanh Yến – một thứ mùi quen thuộc, khiến cô rùng mình
Một vết bầm mờ nhạt hằn nơi cổ Yến – không đủ đậm để bị phát hiện…
Nhưng cũng không đủ nhạt để che giấu hoàn toàn.
Một nữ sinh vừa bước ngang nhìn thấy, khựng lại trong một giây.
Và rồi, ánh mắt cô ta chuyển thành một cơn đố kỵ đầy ghen ghét.
Yến vẫn đứng im giữa hành lang trống, tim đập loạn không theo một nhịp số học nào cả
Trâm vừa rời khỏi hành lang, Yến vẫn đứng im, tay run nhẹ
𝘿ươ𝙣𝙜 𝙃𝙤à𝙣𝙜 𝙔ế𝙣
(chậm rãi thở ra, Yến đưa tay lên cổ, kéo nhẹ cổ áo lên che vết bầm)
𝘿ươ𝙣𝙜 𝙃𝙤à𝙣𝙜 𝙔ế𝙣
(giọng thì thầm, như nói với chính mình) Mình đang làm gì vậy chứ…
Yến quay về phòng giảng viên, lặng lẽ bật laptop
Nhưng chẳng còn tâm trí nào để kiểm tra bài làm sinh viên.
𝘿ươ𝙣𝙜 𝙃𝙤à𝙣𝙜 𝙔ế𝙣
(khẽ giật mình) Vào đi.
(Một đồng nghiệp bước vào, mỉm cười thân thiện) Đi ăn trưa không Yến?
𝘿ươ𝙣𝙜 𝙃𝙤à𝙣𝙜 𝙔ế𝙣
( cố gượng cười) Hôm nay chị có hẹn rồi.
(người kia gật đầu, rồi rời đi)
Yến đứng dậy, lấy ví trong túi, rút ra một tờ tiền mệnh giá lớn – mới tinh, còn mùi nước hoa nhẹ đặc trưng
𝘿ươ𝙣𝙜 𝙃𝙤à𝙣𝙜 𝙔ế𝙣
(tiếng cười nhỏ bật ra từ môi cô, nhưng không có chút vui vẻ) Trâm luôn biết mình cần bao nhiêu...
(Một tin nhắn hiện lên trên điện thoại)
𝙏𝙝𝙞ề𝙪 𝘽ả𝙤 𝙏𝙧â𝙢
💬> : “Xuống hầm xe. Em đưa chị về.”
Yến nhìn chằm chằm vào màn hình. Tay run nhẹ.
Cô không muốn đi. Nhưng cô không có lựa chọn.
Chiếc xe mui trần đen bóng đỗ sẵn, Trâm đứng cạnh xe, dựa lưng vào cửa, đôi mắt lạnh lẽo nhìn Yến bước xuống
𝘿ươ𝙣𝙜 𝙃𝙤à𝙣𝙜 𝙔ế𝙣
Trâm, hôm nay chị có việc…
(râm không nói gì, chỉ mở cửa xe. Yến nuốt nước bọt, ngồi vào
Trên xe, không ai lên tiếng. Tiếng điều hòa thổi nhẹ.
Không gian ngột ngạt như sắp vỡ tung
Trâm vừa lái vừa liếc nhìn Yến, giọng trầm khàn
𝙏𝙝𝙞ề𝙪 𝘽ả𝙤 𝙏𝙧â𝙢
Chị đi ăn với ai? Lại là đồng nghiệp?
𝘿ươ𝙣𝙜 𝙃𝙤à𝙣𝙜 𝙔ế𝙣
Chuyện của chị không liên quan đến em.
𝙏𝙝𝙞ề𝙪 𝘽ả𝙤 𝙏𝙧â𝙢
(Trâm cười nhẹ, đầy giễu cợt)
𝙏𝙝𝙞ề𝙪 𝘽ả𝙤 𝙏𝙧â𝙢
Chị sống nhờ tiền của em. Mỗi bữa ăn, mỗi lần đóng học phí cho em trai chị, tiền viện phí cho mẹ chị…
𝙏𝙝𝙞ề𝙪 𝘽ả𝙤 𝙏𝙧â𝙢
Tất cả đều từ em. Vậy chị nghĩ… em không có quyền quan tâm?
Yến im lặng, mặt dần đỏ lên vì tức – hay vì tội lỗi – chính cô cũng không biết
Trâm nhìn thẳng, giọng nhỏ hơn nhưng sắc như dao
𝙏𝙝𝙞ề𝙪 𝘽ả𝙤 𝙏𝙧â𝙢
Chị có thể giả vờ không yêu em. Có thể ghét em.
𝙏𝙝𝙞ề𝙪 𝘽ả𝙤 𝙏𝙧â𝙢
Nhưng đừng quên… chị vẫn để em chạm vào mỗi đêm.
𝙏𝙝𝙞ề𝙪 𝘽ả𝙤 𝙏𝙧â𝙢
Vậy thì... đừng giả vờ là nạn nhân
Yến quay mặt ra cửa kính, môi mím chặt
𝘿ươ𝙣𝙜 𝙃𝙤à𝙣𝙜 𝙔ế𝙣
Chị cần tiền. Em có tiền. Chị ngủ với em, và em để chị sống. Chúng ta không cần giả vờ yêu đương.
Trâm đạp thắng gấp. Chiếc xe dừng lại giữa bãi đỗ vắng vẻ.
Trâm nghiêng người qua ghế, kéo Yến lại bằng một tay
chóp mũi chạm sát má Yến, giọng khàn đặc
𝙏𝙝𝙞ề𝙪 𝘽ả𝙤 𝙏𝙧â𝙢
Nhưng em yêu chị.
𝘿ươ𝙣𝙜 𝙃𝙤à𝙣𝙜 𝙔ế𝙣
(Yến mở to mắt, lùi lại nhưng bị giữ chặt)
𝙏𝙝𝙞ề𝙪 𝘽ả𝙤 𝙏𝙧â𝙢
Em biết chị không yêu em. Chị lợi dụng em.
𝙏𝙝𝙞ề𝙪 𝘽ả𝙤 𝙏𝙧â𝙢
Nhưng biết không, Yến?
Trâm cúi đầu, ghé sát tai
𝙏𝙝𝙞ề𝙪 𝘽ả𝙤 𝙏𝙧â𝙢
Em vẫn yêu. Nên mới không giết chị.
Yến rùng mình. Tay siết chặt lấy dây an toàn như một phản xạ vô thức
Trâm thả tay, nổ máy xe trở lại. Gương mặt emấy không biểu cảm, nhưng ánh mắt thì chất chứa hàng ngàn mảnh vỡ
______________________________
Yến từng có rất nhiều bạn. Luôn có người vây quanh, hỏi han, rủ đi ăn trưa, gửi thiệp sinh nhật.
Còn Trâm, dù xinh đẹp, giàu có, nhưng lúc nào cũng chỉ có một cái bóng – và một tình yêu bị xem như sai trái.
Dù biết bị lợi dụng… em ấy vẫn cứ yêu.
Comments
𝘩𝘢𝘬𝘪 𝘯𝘰𝘵 𝘧𝘰𝘶𝘯𝘥👾
thấy tên bà là biết truyện hay roàii
2025-05-16
1
Boonnn👾
đề nghị cô ra 100 chap cho toiiii
2025-05-15
1
Duolingo Slay~~🫦
râm là ai v sốp😭
2025-05-16
1