Chương 3.

Đóng cửa rồi, lúc này Lê Lâm mới biết: Mình của buổi chiều không giống mình buổi sáng. Trước ngực anh bây giờ có thêm thiên thần nhỏ, sau lưng còn bà mẹ trẻ không biết hiện giờ đang lóng ngóng ở chỗ nào?

Lê Lâm quay lại mở cửa.

Cha anh còn đứng bên ngoài xuýt xoa cái mũi. Mẹ anh nhìn ông chồng vô dụng bà chán cho kiếp lấy chồng già.

"Không hiểu sao một cô gái đôi mươi xinh đẹp như tui lại lấy ông già 35 nhỉ?"

"Bà nói thế không sợ thằng Lâm ế trầy thây à?"

Lê Lâm bất giác nhìn cha mẹ rồi nhìn lại mình và nghĩ tới bà mẹ mang gương mặt trẻ con kia. Anh nguýt hai ông bà già.

Hai người lớn không thèm nhìn bản mặt sắt lầm lì của con trai, trong mắt hai ông bà bây giờ...chỉ có đứa nhỏ anh đang địu trước ngực.

"Hihihi...Lâm, mày lầm lầm lì lì mà giỏi nha. Một phát có cả con cả vợ!

Đâu, cho tao xem cháu nội chút coi." Cha anh rút kinh nghiệm, nhào vô nắm luôn cái địu cho chắc. Ông tranh thủ nhón chân nhìn cháu nội.

Mẹ anh nhân cơ hội cũng xúm lại ngắm đứa cháu nhỏ.

Một khuôn mặt xinh xắn bụ bẫm đáng yêu đập vào mắt hai ông bà.

Mắt ông Lê, bà Lê lập tức đeo bốn hình trái tim to bự: "Wao, cục cưng của nội." Ở tuổi gần đất xa trời có thêm được đứa cháu nhỏ, hai ông bà mừng phát khóc. Bà Lê thò tay vào địu bế luôn đứa cháu.

Lê Lâm không thể cản vì cha anh rất cáo già. Ông một tay ôm riết lấy cánh tay anh, tay còn lại lần mở khóa chiếc địu. Anh mà không cho mẹ bế, đứa nhỏ sẽ rớt xuống đất.

Mẹ anh thành công ôm đứa nhỏ đi. Bố anh không quên xô thằng con xê ra xa chút. Mẹ chạy trước, bố hậu thuẫn phía sau, đi nhanh về phòng khóa chốt.

Lê Lâm nhìn theo: "!!!" Trong đầu thòng xuống ba dấu chấm than.

Anh đi tìm mẹ đứa bé.

Anh ra sảnh, ngó dáo dác không thấy cô. Anh bước xuống bậc tam cấp.

Trong khóm hoa trang. Anh nghe giọng ai nho nhỏ...

"Tớ không đi học nữa đâu. Tớ bảo lưu điểm rồi!"

Bên kia không biết nói gì cũng không nghe rõ giọng nam hay nữ. Anh chỉ nghe cô nói.

"Tớ có việc riêng cần giải quyết. Trước mắt tớ cần thêm việc làm, cậu biết ai cần gia sư hay dọn nhà theo giờ tớ đều nhận cả. Ừ...ừ...cảm ơn cậu. Khi nào ổn tớ sẽ học lại. Ừ...ừ...!"

Thì ra là một con nhóc còn đi học. Anh không biết thằng cha nào tán tận lương tâm đi lừa tình một cô gái trẻ rồi quất ngựa truy phong?

Để cho cô mang bầu tâm sự sinh ra đứa nhỏ khi tuổi đời còn quá non. Dở dang học hành, gián đoạn sự nghiệp, lỡ dở tương lai. Còn mang tiếng gái hư không chồng mà có con.

Căm thằng trời đánh kia một, anh giận cha mẹ cô mười. Anh không hiểu sao, cha mẹ cô lại không cưu mang cô trong lúc cô cần họ nhất mà còn thẳng tay hành hạ?

Lòng dạ con người đôi khi thật đáng sợ!

Lê Lâm bất giác thở dài.

Tiếng thở dài của anh bay vào khóm hoa trang làm cô gái đang trốn nghe điện thoại dừng ngang cuộc gọi.

Cô tắt máy, đứng lên ra khỏi khóm hoa.

Thấy bản mặt không cảm xúc của anh, cô nặn nụ cười xã giao.

"Hôm nay, cảm ơn anh rất nhiều." Cô nhìn bâng quơ trên trời rồi nói: "Giờ này, cha mẹ tôi đã lên xe về quê. Anh cho tôi xin lại đứa bé, mẹ con tôi sẽ đi ngay!"

Anh nhìn sững vào mặt cô. Tự dưng có cảm giác khó chịu. Bản mặt lầm lì ít nói vì sự khó chịu này khiến nó càng cau có đen thui.

Cô gái có chút sợ. Môi cô mấp máy mấy lần, rồi nhỏ nhẹ nói: "Tôi phải đi. Trời sắp tối rồi! Một mình tôi không sao nhưng đứa bé sẽ bị nhiễm sương lạnh."

"Ô hay! Đi là đi thế nào?" Cháu nội thức, bà Lê đi tìm con dâu vào cho bé con ti sữa. Tình cờ nghe mấy lời này, bà phản đối: "Đã về nhà rồi thì con không đi đâu nữa hết." Bà lườm thằng con trời đánh, rồi đến nắm tay con dâu, nói cho con biết: "Nhà này là của cha mẹ. Nó không có quyền đuổi hai mẹ con con. Ngoan thì cha mẹ cho ở, cứng đầu cứng cổ cha mẹ tống khỏi nhà.

Hai mẹ con con cứ yên tâm ở với cha mẹ. Có cha mẹ bảo kê, đố nó làm được gì!

Cún con thức rồi. Mau vào cho cháu nội mẹ ti nha. Đừng quan tâm đồ đầu gỗ như nó!" Bà Lê kéo tay cô vào nhà.

Cô gái nhận ra sự nhầm lẫn bây giờ đã quá lớn. Cô liền thanh minh.

"Dạ, bác ơi....!"

"Ối chao, đã ăn nằm có con rồi còn gọi là bác. Con cứ gọi mẹ, không phải ngượng ha."

"Dạ, nhưng mà..."

"Không nhưng nhị gì hết luôn. Đợi mẹ lên chùa coi ngày hoàng đạo, cha mẹ sẽ tổ chức đám cưới rình ran chính thức rước hai mẹ con bước vào nhà họ Lê!

Cứ yên tâm ở lại. Coi đây là nhà con!"

Lê Lâm nhét hai tay túi quần thong thả theo sau. Không hiểu sao...hôm nay anh mới nhận ra...có mẹ thật tốt.

Khi sắp tới phòng cha mẹ, anh đi nhanh. Ngay tại cửa phòng, lúc cô sắp bị mẹ kéo tuột vào trong, anh nghiêng người nói nhỏ vào tai cô: "Cứ thuận theo tự nhiên!"

Hot

Comments

Phạm Nhung

Phạm Nhung

thuận theo tự nhiên để a khỏi nghe cha mẹ cằn nhằn suốt ngày chứ j, biết a lắm, có khi nào 2 người kí hợp đồng hôn nhân luôn ko😂😂

2025-05-18

0

Phạm Nhung

Phạm Nhung

chính là cái người xa tận chân trời gần ngay trước mắt đây chứ ai🤭🤭

2025-05-18

0

Phạm Nhung

Phạm Nhung

kkkk kiểu này bé con cả ngày bận rộn với hai ông bà rồi 🤣🤣🤣

2025-05-18

0

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play