[ Peaker] Chú Mèo Bên Cửa Sổ Của Wangho
Chương 3:Tỉnh Giấc Trong Hình Dáng Mèo
Sanghyeok tỉnh dậy bởi một luồng sáng chói lọi rọi thẳng vào mặt. Mắt anh chớp chớp, cơn buồn ngủ vẫn còn vương trên mí.
Nhưng rồi anh nhận ra điều đầu tiên lạ lùng: chiếc gối dưới đầu không phải gối, mà là… nền đất cứng lạnh.
Tiếp theo là mùi. Không phải mùi vải vươn mùi bột giặt quen thuộc của căn phòng anh sống, mà là mùi… rêu, sương, và hơi đất lạ lẫm.
Anh bật dậy hoặc ít nhất là cố gắng. Nhưng thay vì đôi tay, anh thấy… hai cái chân nhỏ xíu, phủ lông đen tuyền. Và khi anh quay đầu, anh thấy mình không nằm trong phòng ngủ, mà đang co ro trong một góc tường… nơi có vũng nước đọng và vài mảnh giấy báo cũ nát.
Anh muốn thốt lên. Nhưng âm thanh bật ra khỏi miệng không phải tiếng người mà là một tiếng “meo” rất rõ.
Anh cúi xuống nhìn chính mình nhỏ bé, đầy lông, bốn chân, móng vuốt. Một cái đuôi vẫy vẫy sau lưng. Thân hình nhẹ bẫng, tầm nhìn thấp bé, mọi giác quan đều… nhạy hơn thường lệ.
Lee SangHyeok
Mình… biến thành con mèo đêm qua?!
Anh hoảng loạn bước lùi, nhưng vấp phải một lon nước rỉ sét khiến nó lăn ra kêu lạch cạch. Một cơn gió lạnh ùa tới, khiến anh rùng mình. Không phải lạnh bình thường mà là cái lạnh khi một cơ thể nhỏ bé không đủ lớp lông dày để chống lại cái sương sáng sớm.
Lee SangHyeok
Không thể nào… Không thể nào…
Anh muốn hét. Nhưng chỉ phát ra những tiếng meo hoảng loạn, vang vọng giữa hẻm phố không một bóng người.
Chẳng có gương, nhưng chỉ cần nhìn xuống đôi chân nhỏ và đuôi mình, Sanghyeok đã biết đây không phải mơ. Không phải cosplay. Không phải một chiêu trò kỳ quái từ fan hay đồng đội troll anh.
Lee SangHyeok
Mình đã nói cái gì tối qua ấy nhỉ… ‘Làm mèo sướng thật'.
Lee SangHyeok
Không ngờ, vũ trụ lại… nghe lời thật.
Vài phút sau khi tạm bình tĩnh, Sanghyeok bắt đầu thử nhảy. Bước đầu loạng choạng, nhưng cơ thể mèo của anh phản xạ linh hoạt đến ngạc nhiên. Anh nhảy lên một thùng giấy, rồi lên bờ tường thấp.
Một lúc sau, bản năng mèo lấn át. Tiếng động phía xa tiếng bước chân người khiến tai anh dựng đứng. Bụng anh… kêu réo.
Lee SangHyeok
Chết thật, giờ còn phải lo đi kiếm đồ ăn…
Mặt Sanghyeok à không, mèo Sanghyeok, méo xệch.
Và rồi, như trêu ngươi, một bóng người quen thuộc xuất hiện đầu ngõ.
Dáng người ấy cao, thẳng, và tĩnh lặng như mặt hồ đêm càng lúc càng rõ hơn trong tầm mắt.
Comments