[ Peaker] Chú Mèo Bên Cửa Sổ Của Wangho
Chương 1: Khoảng Cách Không Lời
Căn phòng thi đấu im phăng phắc. Những tiếng gõ bàn phím, chuột click liên tục ban nãy giờ chỉ còn là ký ức. Màn hình đã tắt, không khí nặng nề như bị kéo căng ra giữa những cái thở dài và ánh mắt cúi đầu.
Oner
/Tháo tai nghe, giọng khẽ/
Chúng ta… thua rồi.
Keria
/Dựa lưng vào ghế, mắt khẽ nhíu lại/
Họ bắt bài gần như mọi đường. Đặc biệt là… Wangho
Zeus
Peanut kiểm soát từng pha giao tranh. Như thể… biết trước tụi mình sẽ làm gì.
Sanghyeok vẫn chưa nói lời nào. Anh ngồi im, mắt nhìn chằm chằm vào khoảng trống trước mặt. Những tiếng nói quanh anh như xa xăm, mơ hồ. Trong lòng chỉ còn âm vang một cái tên:Han Wangho
Gumayusi
/Ngập ngừng quay sang/
Hyung… anh ổn chứ?
Lee SangHyeok
Ừ. Anh ổn.
"Nhưng anh biết rõ, sâu bên trong, mọi thứ đều đang rối tung."
Keria
/Thở dài, ánh mắt liếc nhìn anh/
Anh ấy đã thay đổi nhiều thật. Không còn là Wangho mà tụi mình từng đánh cùng năm đó.
Lee SangHyeok
/Khẽ cười, nhưng trong ánh mắt không có lấy một tia vui/
Đó là chuyện của hiện tại. Quá khứ đâu có ý nghĩa gì nữa.
Gumayusi
Anh vẫn chưa từng liên lạc lại với cậu ấy, đúng không?
Lee SangHyeok
Ừ. Cũng không còn lý do để liên lạc nữa.
Oner
Em thấy anh Wangho vẫn nhìn anh trong lúc bắt tay rút lui... như muốn nói gì đó.
Lee SangHyeok
/đứng dậy, khoác áo lên người, lặng lẽ đi về phía cửa/
Không cần nói gì cả.
Gumayusi
Anh ra ngoài à? Muộn rồi đó.
Lee SangHyeok
Muốn hít thở một chút.
Bầu trời Seoul về đêm như khoác lên lớp áo xám lạnh. Đèn đường rọi xuống vỉa hè những vệt sáng lờ mờ. Sanghyeok bước chậm rãi, tay giấu trong túi áo, gió lùa qua vai áo hoodie mà lạnh đến tận tim.
Anh không rõ mình đang tìm gì. Có lẽ là sự yên tĩnh. Có lẽ là… một thứ gì đó anh đã đánh mất khi Wangho rời đi.
Và ở góc ngã rẽ nơi anh không định dừng lại,
một đôi mắt mèo đen tròn xoe, đang nhìn anh không rời.
Comments