[ENGLOT] “Cưới Em Vì Hận, Yêu Em Vì Nhớ”
Chương 3: Ngọn Nến Sinh Nhật Và Bóng Dáng Người Khác Trong Tim Chị
Charlotte Austin
“Em không muốn giành lại chị. Em chỉ muốn một lần được thấy chị mỉm cười vì em.”
Charlotte dậy từ sáng sớm, bầu trời vẫn còn mờ sương. Hôm nay là sinh nhật của Engfa.
Với những người ngoài, có lẽ chẳng ai biết. Vì nữ bác sĩ ấy chưa từng để ai lại gần đủ để nhớ những điều nhỏ bé như vậy.
Nhưng Charlotte nhớ. Nhớ như khắc sâu vào tim, dù ba năm chia tay trôi qua trong câm lặng.
Nàng tự mình xuống bếp. Lần đầu tiên sau nhiều năm cầm lại chiếc nồi. Đôi bàn tay từng mảnh mai gảy đàn dạo khúc tình ca, giờ khẽ run vì vết dao trượt, vì mùi khói bếp lạ lẫm.
Món cháo cá chị thích, salad trái cây đơn giản, và một ly nước ép từ loại cam Engfa từng nói “chua chết người nhưng tốt cho bao tử”.
Nàng còn đặt một chiếc bánh kem matcha nhỏ, mặt bánh khắc dòng chữ đơn giản:
“Chúc mừng sinh nhật, chị Engfa Waraha.”
Tầng thượng được dọn dẹp, trang trí bằng đèn vàng nhạt treo giữa dàn hoa giấy. Gió nhẹ. Trời đẹp. Mọi thứ đều hoàn hảo chỉ thiếu một người.
Charlotte mặc váy trắng, ngồi chờ bên bàn tiệc. Chiếc váy chị từng mua cho nàng năm ấy ở Mỹ, dịp Valentine.
Charlotte Austin
Một tin nhắn được gửi đi:
“Em chuẩn bị một chút sinh nhật cho chị… Nếu chị rảnh, về nhà nhé.”
Tin nhắn hiển thị “đã gửi”. Nhưng không một dấu hiệu “đã đọc”.
21 giờ. Nàng bật hết đèn lên.
22 giờ. Những ngọn nến được châm lại lần ba
Gió bắt đầu lạnh. Nàng quấn khăn mỏng, nhưng lòng thì buốt hơn cả đêm đông.
22 giờ 45, điện thoại rung. Tin nhắn đến. Chỉ một dòng cụt lủn:
Engfa Waraha
“Không về. Có việc gấp.”
Nàng ngồi bất động. Một lát sau, lặng lẽ đặt điện thoại xuống, như sợ nếu giữ lâu hơn… lòng sẽ nát vụn.
Không chịu được, Charlotte cầm lái. Nàng cần biết “việc gấp” ấy là gì. Lo sợ chị bị chuyện gì chẳng may.
Tầng hai nhà hàng Phaya nổi tiếng sau lớp kính lớn Engfa ngồi đó.
Vẫn ánh mắt trầm ổn như năm nào.
Đối diện là một cô gái trẻ. Tóc xoăn nhẹ, cười rạng rỡ, tay đặt lên mu bàn tay chị.
Trên bàn một chiếc bánh sinh nhật khác. Nến đã cháy, ánh lửa nhảy múa như trêu ngươi.
Một dòng chữ bằng kem hiện lên rõ ràng:
“Happy Birthday, bác sĩ Waraha.”
Không phải vì Engfa ở bên người khác.
Mà vì chị đã chọn ở đó.
Vào đúng ngày sinh nhật. Vào đúng thời điểm nàng chờ chị trong căn nhà lạnh ngắt với bàn tay ấm nến.
Charlotte không bước vào. Không làm ầm. Không khóc.
Chỉ lặng lẽ quay đầu.
Mái tóc dài rối tung trong gió. Đôi mắt khô khốc đến đau đớn.
Charlotte trở về biệt thự, không nói một lời.
Tiệc sinh nhật vẫn y nguyên đèn đã nhấp nháy vì sắp tắt. Hoa rũ đầu. Nến lụi.
Nàng ngồi xuống ghế, lấy hộp diêm, thắp lại ngọn lửa cho chiếc bánh.
Một mình.
Charlotte Austin
“Chúc mừng sinh nhật chị, Engfa…”
Giọng nàng vang lên nhỏ bé, run rẩy, nhưng từng chữ như dao cắt vào cổ họng.
Charlotte Austin
“Dù chị đã quên em. Em vẫn… nhớ chị. Nhớ từng ngày, từng giờ…”
Ánh nến phản chiếu vào đôi mắt đẫm lệ.
Charlotte ngồi đó đến gần sáng.
Khi gió thổi tắt ngọn nến cuối cùng cũng là lúc nàng nhận ra:
Người trong tim chị… chưa bao giờ là em.
Comments