Căn nhà ven suối yên tĩnh đến lạ. Mùi gỗ thông nhè nhẹ trong không khí, từng chiếc lá vàng rơi chậm rãi bên cửa sổ. Căn phòng không lớn, nhưng gọn gàng. Trên bàn có một ấm trà còn bốc hơi. Duy thấy tất cả trong thoáng chốc… trước khi được đặt nhẹ xuống chiếc giường con phủ chăn lông dày
Cậu thỏ co người lại, ánh mắt vẫn chưa hết cảnh giác. Quang Anh – con cáo lông đỏ đang đứng quay lưng lại, lấy băng gạc và một cái chậu nước nóng
Hoàng Đức Duy-thỏ trắng
Cậu… cậu tính làm gì tui vậy? //lí nhí hỏi, giọng run run//
Nguyễn Quang Anh-cáo đỏ
Chăm sóc //đáp cụt ngủn//
Hoàng Đức Duy-thỏ trắng
Không phải… không phải cáo các cậu hay ăn thịt thỏ sao? //rụt rè//
Nguyễn Quang Anh-cáo đỏ
Không đói //nói, không quay đầu lại//
Hoàng Đức Duy-thỏ trắng
Ờ… vậy… vậy tức là tui may mắn đó hả?
Thỏ nhỏ nuốt nước miếng
Lần này, cáo quay lại. Đôi mắt vàng ấy nhìn xoáy vào Duy một lúc, rồi cất lời
Nguyễn Quang Anh-cáo đỏ
Cậu nói nhiều quá
Hoàng Đức Duy-thỏ trắng
Tui đau nên lo //lí nhí bĩu môi//
Quang Anh không trả lời, chỉ ngồi xuống bên giường, nhẹ nhàng nâng chân cậu lên. Bàn tay anh ấm, vết trầy được rửa sạch, bôi thuốc rồi quấn băng gọn gàng. Trong lúc đó, Duy cứ nhìn trộm gương mặt kia – nghiêm túc, lặng lẽ, không lạnh lùng như lời đồn
Nguyễn Quang Anh-cáo đỏ
Cậu tên gì?
Quang Anh hỏi, vừa buộc vết thương xong
Hoàng Đức Duy-thỏ trắng
Đức Duy. Còn cậu
Nguyễn Quang Anh-cáo đỏ
Quang Anh
Hoàng Đức Duy-thỏ trắng
Ủa? Tên nghe hiền vậy, ai ngờ là cáo
Nguyễn Quang Anh-cáo đỏ
Không phải lỗi của tôi khi sinh ra làm cáo
Duy cứng họng 1 lúc
Hoàng Đức Duy-thỏ trắng
Xin lỗi. Tui không có ý đó. Tui chỉ… thấy lạ. Mấy con cáo tui từng thấy hay liếm môi, nhíu mày, còn cậu thì cứ… như cây gỗ ấy
Quang Anh hơi khựng lại. Tai anh giật nhẹ – có vẻ ngượng
Nguyễn Quang Anh-cáo đỏ
Im lặng. Nằm nghỉ đi
Hoàng Đức Duy-thỏ trắng
Ờ… Nhưng tui đói
Im lặng vài giây
Rồi cáo đứng dậy, bỏ vào bếp. Mười phút sau, mùi cháo cà rốt thơm phức lan khắp phòng. Một chén nhỏ được đặt lên bàn cạnh giường. Quang Anh không nói gì, chỉ quay đi định bước ra ngoài
Hoàng Đức Duy-thỏ trắng
Ê, khoan
Nguyễn Quang Anh-cáo đỏ
//dừng lại, không ngoảnh đầu//
Hoàng Đức Duy-thỏ trắng
Cảm ơn nha //giọng nhẹ hơn hẳn//
Hoàng Đức Duy-thỏ trắng
Cậu là con cáo kỳ cục nhất tui từng gặp. Nhưng mà tốt bụng
Nguyễn Quang Anh-cáo đỏ
Ngủ đi. Mai tôi đưa cậu về
Rồi tiếng cửa gỗ khẽ khép lại. Duy nằm trong chăn, ánh mắt vẫn nhìn về phía cửa một lúc lâu, rồi khẽ thì thầm
Hoàng Đức Duy-thỏ trắng
“…Cáo gì mà không ăn thịt. Lại còn biết nấu cháo nữa chứ”
Comments