[Rupha] The Thread Never Broke
Chap 2
Họ đến nơi khi mặt trời vừa tắt sau lũy tre, để lại vầng trăng đỏ lặng lẽ như máu thấm qua vải mỏng. Cổng nhà mở sẵn, cánh cửa nghiêng, gió lùa qua làm bản lề kẽo kẹt, tiếng động vang lên trong đêm tĩnh mịch khiến cả bọn không khỏi rùng mình
Ngôi nhà cũ hơn trong trí tưởng tượng của Lưu Hoa. Mái ngói phủ đầy rêu. Bậc thềm bong gạch.
Và điều khiến cô đứng khựng lại — là chiếc bàn thờ thấp dựng ngay giữa sân, phủ tấm khăn trắng, giữa là di ảnh ông.
Hà Lưu Hoa
Ông…! *lặng người*
Không có báo trước. Không có cuộc gọi hay dòng tin nhắn nào ngoài cuộc gọi ngắn ngủn hôm qua. Cô tưởng ông chỉ mệt, tưởng mình về kịp để gặp ông và nghe ông kể chuyện xưa như bao người. Ấy vậy mà giờ đây, người cô chưa gặp bao giờ đã không còn trên thế gian này nữa.
Bà ngoại bước ra từ nhà trong, dáng người lom khom, khuôn mắt toát lên nỗi buồn man mác.
Lý Thanh Hà
Ông con mới đi cách đây không lâu…
Lưu Hoa siết chặt quai cặp. Nhẹ lên tiếng.
Hà Lưu Hoa
Con về trễ rồi sao bà…?
Lý Thanh Hà
Không sao đâu con *ôm cô*
Lý Thanh Hà
Chuyện chết chóc có bao giờ đoán trước được đâu
Lưu Hoa không biết nói gì, chỉ gật nhẹ đầu trong vòng tay của bà.
Hạ Lam và Trà Nhân cúi đầu chào, im lặng không thưa một lời. Không khí tang thương phủ lên ba đứa như một lớp bụi vô hình – không nặng nhưng bám mãi không rơi.
Lý Thanh Hà
Hai đứa là bạn của Lưu Hoa sao
Thân Hạ Lam
Dạ đúng rồi bà
Lý Thanh Hà
Bà là Thanh Hà, bà ngoại của Lưu Hoa
Thân Hạ Lam
Dạ cháu là Hạ Lam
Lý Trà Nhân
Cháu là Trà Nhân ạ
Lý Thanh Hà
Vào ăn cơm luôn đi hai cháu *mỉm cười*
Thân Hạ Lam
Dạ cảm ơn bà ạ *cúi đầu*
Lý Trà Nhân
Cảm ơn bà *cúi đầu*
Cơm chiều dọn đơn sơ. Mấy món nguội lạnh, nồi cháo gạo nấu từ sáng giờ đã khê. Bà ăn rất ít. Hoa cũng chẳng nuốt nổi. Chỉ có Trà Nhân và Hạ Lam là ngồi ăn ngon lành.
Đêm đó, cả ba trải chiếu ngủ ở gian nhà giữa. Quạt tre kẽo kẹt xoay trên trần gỗ, gió như thổi không tới. Ngoài sân, có tiếng rít khe khẽ của côn trùng, rồi một tiếng chó sủa cất lên từ đầu xóm, vang dài như kéo theo điều gì đó từ phía con dốc sau nhà.
Bỗng dưng, Hạ Lam trở mình.
Lý Trà Nhân
Khuya rồi không ngủ mà còn kêu vậy má
Thân Hạ Lam
Tụi bây có thấy gì kì kì không?
Thân Hạ Lam
Không biết nữa…
Thân Hạ Lam
Tao cảm giác cái bàn thờ đó…không chỉ có một người
Nghe Trà Nhân nói xong Hạ Lam và Lưu Hoa khẽ rùng mình.
Hà Lưu Hoa
Tao cũng thấy vậy….
Thân Hạ Lam
Đêm nay chắc tao không dám ngủ quá
Hà Lưu Hoa
Vậy mình nói chuyện đi
Cả bọn chỉ biết nằm đó kiếm đại thứ gì đó để kể nhằm quên đi những chuyện kì lạ từ chiều giờ.
Sáng hôm sau trời âm u. Mây lặng trôi, che kín mặt trời như thể ngày chưa bao giờ bắt đầu.
Bà ngoại Hoa dậy sớm, nhóm bếp bằng rơm khô và vỏ cau, mùi khói cay xộc vào nhà. Bữa sáng là bát cháo trắng chan nước mắm và vài lát gừng, mùi nồng nhưng ấm.
Lý Thanh Hà
Nhà bà nghèo nên chỉ có chừng này thôi
Lý Trà Nhân
Không sao đâu bà
Lý Trà Nhân
Bọn cháu ăn được
Thân Hạ Lam
Bà cho tụi cháu ở đây là chuyện quá tốt rồi
Thân Hạ Lam
Giờ cho tụi cháu ăn lúa tụi cháu cũng không phàn nàn đâu
Lý Thanh Hà
Mấy cái đứa này *mỉm cười*
Nghe Hạ Lam nói xong, mọi người đều bật cười. Không khí trong nhà đã thoáng hơn hôm qua, không còn âm u, yên ắng như trước.
Lý Thanh Hà
Ông mày mất rất nhẹ nhàng
Lý Thanh Hà
Không đau không sốt
Lý Thanh Hà
Chỉ gọi tên con một cái rồi đi
Lý Thanh Hà
Ông rất muốn gặp con nhưng vì ngôi làng này rất nguy hiểm nên nhất quyết không cho con về
Nghe tới đây cả bọn cũng dừng đũa lắng nghe bà nói.
Bà không khóc, nhưng tay run.
Lý Thanh Hà
Ông con trước khi mất còn nhìn về phía dốc, cứ hỏi bà là ‘nó có về không?’
Lý Thanh Hà
Bà hỏi ai, thì ổng lắc đầu, nói nhỏ xíu: ‘Cái con nhỏ đó, ở nhà không mái…’
Thân Hạ Lam
Con dốc nào ạ?
Lý Trà Nhân
Còn nhà không mái là sao nữa bà
Lý Thanh Hà
Cái dốc sau xóm. Nhà đó bỏ hoang từ khi con Hoa chưa ra đời. Nhưng năm xưa, có một đứa con gái… chết cháy trong đó. Mà không ai hiểu sao nó không chạy ra
Hà Lưu Hoa
Cô gái ấy…tự thiêu hả bà?
Lý Thanh Hà
Không ai biết. Nhưng từ đó… người làng bảo, ai lên dốc vào giờ chiều, đều gặp chuyện
Bà quay đi, như không muốn nói thêm nữa. Chỉ còn tiếng chuông gió trên mái hiên đung đưa – không có gió, mà vẫn kêu.
Comments
Thien Y NP
nghe bà kể sợ quá
2025-05-29
1
nham nham😾🦀
22:05
2025-05-18
1