Quang Anh ngồi trong phòng, mắt nhìn vào khoảng không vô định
Trời ngoài cửa sổ bắt đầu đổ mưa, từng hạt nước đập mạnh vào kính, như tiếng khóc thầm của cậu
Cậu cảm thấy mình như một con thuyền nhỏ bé giữa biển lớn giông tố
Mang thai cho người khác một việc mà cậu chưa từng tưởng tượng. Cậu không thể gọi đây là 'một lựa chọn', vì bản thân đã bị cuốn vào vòng xoáy tiền bạc, sự kiểm soát và cả những lời dối trá với gia đình
Đêm qua, cơn nghén dữ dội khiến cậu gần như ngất đi. Đức Duy xuất hiện đúng lúc, đưa nước gừng, im lặng chăm sóc nhưng cái cách anh nhìn cậu vẫn khiến tim cậu đau như bị bóp nghẹt
Hoàng Đức Duy
Đừng để cảm xúc xen vào
Câu nói ấy vang lên trong đầu, lạnh lùng và sắc bén như một lưỡi dao
Quang Anh muốn quên. Muốn nhốt mình trong lớp vỏ cứng, không cho phép mình yếu đuối. Nhưng mỗi lần nhìn bụng ngày một to lên, cậu lại không thể ngăn dòng nước mắt
Cuộc gọi đến
Hoàng Đức Duy
📱: Sao rồi? "giọng lạnh tanh"
Nguyễn Quang Anh
📱: Em ổn "gượng"
Hoàng Đức Duy
📱: Không ổn thì nói
Nguyễn Quang Anh
📱: Anh không hiểu đâu "nghẹn lời "
Nguyễn Quang Anh
📱: Đây không phải là chuyện đơn giản. Mỗi ngày trôi qua, em thấy mình như kẻ tù đày. Kẻ tù đày của một đứa bé mà em không muốn có
Hoàng Đức Duy
📱: Cậu đã nhận rồi thì phải chịu trách nhiệm "cắt lời, giọng dứt khoát"
Hoàng Đức Duy
📱: Không có chỗ cho lời than vãn
Nguyễn Quang Anh
📱: Anh… "nghẹn ngào"
Nguyễn Quang Anh
📱: Anh có biết mỗi lần nghén, em đau đớn thế nào không? Em muốn được nói với mẹ, muốn được ôm em gái, muốn được là chính mình chứ không phải một công cụ! Nhưng em không thể, không ai cho em phép lạ đó!
Đức Duy im lặng một lúc lâu. Rồi anh nói bằng giọng trầm
Hoàng Đức Duy
📱: Cậu cứ sống sót, là được
Tút tút tút
Nguyễn Quang Anh
Nhưng… thế là đủ sao?
Quang Anh tự hỏi
...
Ngày hôm sau, cậu đến thăm mẹ lần nữa, mắt đượm buồn. Na nhìn cậu chăm chăm, như muốn đọc hết mọi bí mật trong lòng cậu
bé Na
Anh hai, sao trông anh mệt vậy? "lo lắng"
Nguyễn Quang Anh
Chỉ là mệt thôi "gắng gượng cười"
Nguyễn Quang Anh
Anh vẫn ổn
Tối về, cậu ngồi một mình trong căn hộ tối, tay ôm bụng, cảm giác lạnh lẽo bao trùm
Những giấc mơ về tương lai
Về một gia đình hạnh phúc, về tiếng cười trẻ thơ
Bị bóp nghẹt bởi những ràng buộc không tên, bởi sự lạnh lùng của Đức Duy, và bởi chính những lời hứa mà cậu không bao giờ dám mơ
Quang Anh nhắm mắt, nước mắt rơi âm thầm
Nguyễn Quang Anh
Em chỉ muốn được yêu thương, chứ không phải bị thuê để sinh ra một đứa trẻ…
Khuya hôm đó
Quang Anh đang nằm trên sofa, một tay ôm bụng, một tay siết chặt chiếc điện thoại, thì cửa bật mở
Đức Duy bước vào, nhưng không phải một mình
Bên cạnh anh là một người phụ nữ xinh đẹp, quý phái, ánh mắt sắc như dao: vợ của anh
Cô ta nhìn Quang Anh từ đầu đến chân, mắt không giấu nổi sự căm ghét, khinh thường
Nguyễn Trà My
Là cậu sao? Người… mà chồng tôi thuê để đẻ thuê?
Quang Anh cứng người. Cậu không nghĩ sẽ bị đối mặt kiểu này. Đức Duy cũng không hề báo trước
Hoàng Đức Duy
Chuyện này không liên quan đến em "giọng vẫn lãnh đạm, dù sắc mặt hơi tái"
Nguyễn Trà My
Không liên quan?
Nguyễn Trà My
Anh giấu tôi chuyện này. Giấu tôi suốt ba tháng qua! Anh âm thầm thuê người mang thai đứa con mà lẽ ra tôi có quyền quyết định! "bật cười chua chát "
Hoàng Đức Duy
Cô không muốn có con "nhìn thẳng"
Hoàng Đức Duy
Tôi đã hỏi cô ba lần
Nguyễn Trà My
Không có nghĩa là anh được tự mình sinh con với người khác! "hét lên, chỉ tay vào Quang Anh"
Nguyễn Trà My
Và càng không có nghĩa là anh đem về đây một thằng nhóc mặt non choẹt, yếu ớt, để mang giọt máu của mình!
Quang Anh đứng dậy, giọng run run
Nguyễn Quang Anh
...Xin lỗi. Em không biết chị sẽ–
Nguyễn Trà My
Im miệng! "gằn giọng"
Nguyễn Trà My
Cậu nghĩ cậu là ai mà xin lỗi? Một đứa được thuê bằng tiền chỉ là cái lồng ấp sống, cậu hiểu không?
Mặt Quang Anh tái mét
Đức Duy vẫn im lặng. Không bênh vực. Không một ánh mắt nhìn về phía cậu
Trái tim Quang Anh vỡ ra từng mảnh
Cậu là gì trong mắt người khác? Một cái lồng ấp? Một công cụ? Một chiếc máy đẻ có gương mặt người?
Nguyễn Quang Anh
Em sẽ đi khỏi đây nếu hai người muốn "khẽ nói, mắt đỏ hoe"
Nguyễn Quang Anh
Đứa bé… sẽ không liên lạc, không làm phiền. Em chưa từng có ý chiếm lấy ai…
Cô vợ chỉ cười nhạt
Nguyễn Trà My
Đi? Sau khi cái bụng ấy không còn? Ai thèm giữ?
...
Ngày hôm sau
Quang Anh lặng lẽ dọn dẹp đống thuốc bổ Đức Duy từng để trong khay. Không ai bảo, nhưng cậu biết… thời gian của mình ở đây đã sắp hết
Điện thoại rung lên. Là em gái cậu
bé Na
💬: Anh hai, dạo này sao anh hay tránh mặt em?
bé Na
💬: Anh ở đâu? Em đến chỗ làm của anh mấy lần, không có tên anh trong danh sách nhân viên!
bé Na
💬: Anh… giấu em chuyện gì vậy?
Tay Quang Anh siết chặt điện thoại
Không trả lời. Càng giải thích, càng sai
Tối đó, cơn đau bụng dưới bất ngờ kéo đến
Cậu ngã quỵ trong nhà tắm
Nguyễn Quang Anh
Đau quá… "rên lên, ôm lấy bụng"
Nguyễn Quang Anh
Không… đừng mà… đừng làm đau con…
Không ai có mặt lúc đó. Không Duy. Không trợ lý. Không em gái
Chỉ có gạch lạnh, tiếng nước nhỏ giọt, và tiếng tim đập hỗn loạn trong lồng ngực cậu
Nguyễn Quang Anh
Em ổn… em ổn mà…
Nhưng bàn tay run rẩy, máu rỉ ra nơi đùi, màu đỏ loang xuống nền nhà
Comments
Thk gọi j thì gọi=)))
Ng phụ nữ, xinh đẹp, quý phái sao cái avatar phèn dữ dậy, nhìn trẩu ấy
2025-06-02
4
voiuuuu
ê dcmm raa típpppppppp lẹ lênnnnnnnn
2025-06-01
3
em gái mưa cô đơn giữa trời hè
từ bh lên lm vợ của duy vậy trừi
cưới bh ta
2025-06-03
1