Hoàng Ngọc mặc áo sơ mi trắng chiếc váy màu xám nhạt, thất chiếc nơ bướm lên trên cổ áo, mang vào đôi giày trắng tinh, bỏ sách vào ba lô đeo lên vai, cô ngắm nhìn qua gương soi, được mặc lại đồng phục trung học thật sự quá là phấn khích.
Cô bước nhẹ ra ngoài phòng xuống cầu thang đến tầng dưới. Chú Huy tài xế xe ăn mặc chỉnh tề, ông ấy cúi đầu chào.
"Cô chủ xe đã chuẩn bị xong"
"Hôm nay tôi muốn đến trường bằng xe đạp"
Nhủ mẫu và chú Huy trợn tròn mắt ngạc nhiên, cô chủ kiêu ngạo thay đổi tính cách khác thường, có phần quá đỗi không quen.
"Cô chủ sao tự nhiên lại..." Chú Huy nhíu mày thắc mắc.
"Không phải chỉ hôm nay và sau này tôi tự đến trường"
Hoàng Ngọc lấy chiếc xe đạp trong kho dắt ra ngoài, đây là món quà của ba tặng sinh nhật năm 16 tuổi, lúc đó cô chê bai chiếc xe rẻ tiền không phù hợp với thân phận của Cô, Có lẽ khi mất đi thứ gì đó thì mới thấy được mọi thứ xung quanh đều đáng quý.
Cô ngồi trên chiếc xe đạp, từng bánh xe lăn tròn chạy xuống phố, mái tóc buông dài theo cơn gió được sống lại một kiếp quá tuyệt vời. Xe ngừng lại trước cổng. cô bước nhẹ xuống xe đắt vào trong.
Một cô gái tóc nâu ngắn ngang vai, từ phía sau vai chạy nhanh tới gọi."Hoàng Ngọc, hôm nay đến sớm hơn mọi khi vậy?"
Đây là Linh Chi bạn học cùng lớp cũng là tay sai, chỉ cần cô muốn bắt nạt ai, cô ấy sẽ ra mặt thay cô không cần cô nhún tay đến.
Hoàng Ngọc quay lại đáp."Đi học đúng giờ mới là tấm gương tốt"
- Bộp! một cú va chạm vào vai, hai cô bạn học cùng lớp lo đùa giỡn va phải cô, một trong hai cô bạn đó có người Đan Dương thích, Triệu Huệ Mẫn đôi mắt to tròn gương mặt trái xoan, y như con búp bê xinh xắn, hay bị bắt nạt trong lớp vì sự yếu đuối đó Anh rất yêu thích cô ấy.
An Nhi và Huệ Mẫn sắc mặt tái nhợt, giọng lí nhí.
"Xin lỗi, bọn mình không cố ý lỡ va phải bạn!"
Linh Chi một tay chống lên eo, một tay chỉ vào mặt hai cô bạn, giọng nói hùng hổ."Có biết đi đứng phải biết nhìn trước ngó sau không hả? có biết là va phải ai không hả?"
"Hoàng Ngọc, bạn muốn mình túm tóc tát vào mặt hay là viết bậy lên mặc tụi nó đây?"
Huệ Mẫn xanh mặt sợ hãi miệng lắp bắp."Xin bạn tha cho mình"
"Sắp đến giờ lên lớp, tôi không muốn dây dưa ở đây mất thời gian!" cô vừa đáp dắt xe vào trong bãi đỗ.
Linh Chi ngạc nhiên, thường ngày cô đâu để ý đến giờ học, chỉ cần làm cho hả giận rồi học sau cũng không muộn, hôm nay tình cách khác thường cô ấy thay đổi hả trời.
"Xem như tụi bây gặp may! Hoàng Ngọc chờ tôi với!" Linh Chi chạy theo gọi lớn.
Cô từng bước qua các lớp học lên cầu thang bộ lên tầng trên, bước vào lớp 11 A. ngồi xuống ghế để Ba lô vào hộc bàn. Linh Chi vừa đuổi kịp cô ngồi phịch xuống ghế.
"Lúc nãy tôi nghe mấy đứa bạn bảo nhau. Hôm nay có một người bạn học mới chuyển đến, không biết là con trai hay gái nhỉ?"
"Tôi không quan tâm" Cô chống khuỷu tay lên bàn gương mặt thờ ơ. Cô biết rõ học sinh mới tới lớp là ai.
Thấy Minh nét mặt vẫn nghiêm nghị như mọi khi, đầu tóc chải chuốt gọn gàng, trong áo sơ mi trắng kem, Thấy từ bên ngoài tiến vào bước nhẹ lên bục giảng. phía sau lưng thầy là Đan Dương bước đi tới.
Phạm Văn Anh lớp trưởng, Cậu ấy đứng lên ngay ngắn, miệng hô to."Cả lớp nghiêm!"
"Chúng em chào thầy!" Cô cùng các bạn trong lớp đều hô lớn.
Thầy Minh phẩy tay lên."Thầy chào các em. Hôm nay có bạn học mới tới, các em hãy hòa đồng với bạn ấy biết chưa?"
"Dạ, rõ!!!" Mấy cô bạn học đáp rất to. Lòng hớn hở mắt thì sáng lên khi thấy gương mặt Đan Dương quá đẹp trai.
"Đan Dương, em về chỗ ngồi của mình đi!"
Đan Dương gật đầu."Dạ!"
Đan Dương bước qua hai hàng bàn học, đặt ba lô xuống bàn kéo chiếc ghế ra chuẩn bị ngồi, chợt thấy Hoàng Ngọc, hóa ra cô ấy ngồi ở phía sau lưng anh. Ánh mắt cô cứ như mũi tên lạnh lẽo muốn bắn thẳng vào anh, làm sống lưng cứ lạnh lạnh sao.
"Chào bạn, tên tôi là Nguyễn Đan Dương. Còn bạn?"
Cô quay đầu nhìn về phía khung cửa kính, giọng lạnh nhạt bất cần đời."Hoàng Ngọc!"
Đan Dương quan sát. Ánh mắt Cô mơ màng tựa như chiếc lá mùa thu, cảm giác cô ấy lặng lẽ, như một người lớn từng trải qua nhiều chuyện, rất chững chạc.
"Tôi và bạn có từng gặp nhau trước kia chưa? khi bạn thấy tôi không có gì ngạc nhiên?"
Cô ngước mắt nhìn lên.Quả nhiên học bá có đôi mắt rất tinh ý, quan sát vài giây có thể nhìn nhận ra được.
"Không hề!"
"Sao tôi cảm thấy bạn không ưa tôi?"
"Tôi không ghét bạn, cũng không thích bạn, thế được chưa?"
"À, được!"
Thầy Minh lén giọng nhắc nhở."E hèm.. chuẩn bị vào tiết học, các em im lặng, Chuẩn bị trả bài cho thầy, hôm qua thấy cho một bài văn về làm miêu tả đoạn văn học trong câu văn, Hoàng Ngọc em lên trả bài"
Cô ngẩng tò te nhìn thầy Minh. Mới sống lại một kiếp nên chưa có học bài, đầu cô như tờ giấy trắng không nhớ một chút bài tập nào.
"Em, quên học bài rồi thưa thầy!" Giọng cô đáp lại bình tĩnh như không.
Cả lớp phá lên cười, Thầy Minh nhíu mày lại, hai mắt nhìn thẳng vào mặt cô, thầy chắp hai tay ra phía sau lưng. Thầy Minh lớn giọng quát.
"Đây là lần thứ mấy! Trò không chịu làm bài vở, Cứ suốt ngày đi bắt nạt bạn bè là hay, còn học hành thi không xong, mau ra ngoài hành lang chịu phạt cho thầy!"
Hoàng Ngọc từng bước ra ngoài lớp học, cô đứng trước thềm hành lang, ung dung nhìn từng hàng cây phượng vĩ xanh thẳm, đối với cô như vậy quá là tốt rồi có thể được gặp thầy và bạn bè, dù có bị phạt cũng không tiếc.
Updated 25 Episodes
Comments
Lucy 2k9
Nghe háo hức quá, tự nhiên lại quay ngược thời gian về lúc mình còn đi học quá
2025-05-22
40
Bối Bối 🍀
Ừ tui cũng muốn quay lại lúc còn đi học 😊
2025-06-27
0
Hirame
cuốn vãi
2025-06-21
1