- 5:

Ở đoạn đường hoang vắng, không bóng người, bầu trời mịt mù không chút ánh sáng. Mưa không rơi, nắng chẳng lên.
Cả không gian như mắc kẹt giữa hai cõi–lặng im, mơ hồ và lạnh lẽo.
Sakura bế thốc Takiishi trong vòng tay như bảo vệ một điều quý giá cuối cùng giữa thế giới đang dần rút cạn sự sống.
Cậu ngẩng đầu, đối diện bầu trời trống rỗng không hình, chẳng sắc.
Nằm khuất sau con đường đất gồ ghề, xuyên qua rặng cây im lìm như đang giữ một bí mật chết chóc.
Ngôi nhà thổ cũ kỹ hiện ra trong ánh chiều mờ đục–mờ nhòe như bóng ma bị thời gian và con người lãng quên.
Mái ngói đã ngả màu rêu phong, tường gỗ bong tróc từng mảng sơn, âm thầm kể lại bao mùa gió bụi đã đi qua.
Ngay trước cửa, một tấm bảng hiệu gỗ xám xịt lặng lẽ treo trên cọc sắt gỉ sét.
Những nét chữ kanji đã mờ gần hết, chỉ còn loang lổ vài nét của cái tên từng được ai đó biết đến với sự yên tĩnh của một nhà thổ kì quặc.
静香庵 (Shizukaan)–Am Tĩnh Hương
Tấm biển lung lay nhẹ khi có gió thổi, phát ra âm thanh khô khốc như tiếng lưỡi dao chạm vào gạch đá.
Không có đèn neon, không âm nhạc, không lời mời gọi. Cửa kéo bằng gỗ cũ đóng hờ như chờ đợi người quen, phía trong chỉ le lói ánh sáng vàng nhạt từ một chiếc đèn giấy.
Không khí nơi đây dày đặc một mùi hương trầm cũ kỹ, quẩn quanh cùng cảm giác gì đó vừa êm dịu vừa rợn người.
Người dân trong vùng ít nhắc đến nơi này, phần vì chẳng mấy ai qua lại, phần vì họ không muốn biết.
Nhưng người lạ—những kẻ tìm thứ ngoài tầm tay, đôi khi vẫn tìm đến, theo lời đồn từ tàn tro ký ức cũ.
Ngỡ là hoang phế, tĩnh mịch như mộ địa. Nhưng khi gió ngừng thở và thời gian như chùn lại.
Đâu đó từ sâu trong lòng ngôi nhà lại vang lên vài tiếng thì thầm–nhỏ như tiếng gọi trong mơ, nhưng rõ ràng là của người còn sống.
Nhỏ đến mức một cơn gió nhẹ cũng có thể át đi.
Như một thói quen đã được hình thành từ lâu, Sakura lặng lẽ bước đến bậc thềm trước cửa.
Bước chân của em chậm rãi, gần như vô thức, như thể từng viên đá dưới chân đều đã ghi nhớ bước chân này từ thuở nào.
Sakura dừng lại một lúc, đôi mắt lặng nhìn vào cánh cửa gỗ cũ kỹ–thứ đã từng mở ra đón em, hay khép lại đẩy cậu ra ngoài, cũng chẳng còn rõ nữa.
Những ngón tay nhỏ khẽ chuyển động, đầu ngón cong lại rồi từ từ nâng lên, dừng một nhịp trong không trung như đắn đo, rồi cuối cùng cũng gõ nhẹ vào bề mặt gỗ đã bạc màu.
Âm thanh vang lên khẽ khàng nhưng rõ ràng, va vào khoảng không im ắng như tiếng vọng rơi xuống đáy giếng sâu–lạc lõng, mỏng manh, và lạnh.
Một tiếng. Hai tiếng. Ba tiếng.
Em lắng tai nghe từng tiếng động bên trong.
Những tiếng nói khe khẽ đã dừng lại, sau đấy là tiếng chân của người nào đó đang bước đi trên sàn gỗ hướng đến nơi có người đứng sau cánh cửa.
Cạch!
Một người phụ nữ lớn tuổi với làn da đầy nếp nhăn được trang điểm đậm. Phấn mắt đậm, son môi đậm, và cả lớp nền cũng đậm màu.
Lớp nền trắng toát như phủ thạch cao, khiến khuôn mặt bà trông như tượng sứ.
Nhưng chỉ cần nhìn xuống cổ là thấy ngay sự giả dối, màu da thật sẫm lại, xỉn màu và nhăn nheo.
Sự chênh lệch đó khiến người ta rùng mình, như thể khuôn mặt kia không thuộc về bà.
Bà ấy nheo đôi mắt đã mờ đục, nhìn chằm chằm vào người có mái tóc hai màu trước mặt.
Như thể đang cố moi móc ký ức đã phủ bụi thời gian, để tìm lại gương mặt quen thuộc lẩn khuất đâu đó trong quá khứ.
Ánh mắt bà dừng lại ở Sakura, trong khi ngón tay run run lùa qua lớp tóc bạc lưa thưa còn sót lại.
Tuổi già–không chỉ lấy đi thanh xuân, mà còn bắt con người ta dần quen với việc bị lãng quên bởi chính cơ thể mình.
Sakura Haruka
Sakura Haruka
Xin chào, bà còn nhớ tôi không?
Tiếng nói nhỏ nhẹ như tiếng gió Xuân vang lên đúng lúc gió thổi đến, đưa chất giọng vừa lạ vừa quen đến gần bên tai bà hơn.
Lời nói như trôi bồng bềnh giữa không gian, mờ nhòe trong làn sương mỏng, khiến bà giật mình nhận ra một ký ức xa xăm đang chập chờn trở lại.
Bà ngẩn người, ánh mắt bâng khuâng như tìm kiếm điều gì đó đã mất từ lâu.
ㅤ
Sakura?
Tiếng gọi phát ra từ người đàn bà già nua, giọng khản đặc và khó nghe đến lạ thường.
Thế nhưng, Sakura lại nghe thấy một chất giọng khác–giọng nói trong trẻo, tràn đầy sức sống của bà khi còn ở độ tuổi đôi mươi, vang vọng bên trong những âm thanh khô cằn ấy như một hồi ức sống động chưa bao giờ tắt.
Sakura Haruka
Sakura Haruka
Phải, đã lâu không gặp? "Cô" vẫn khỏe chứ?
Chapter

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play