[Tokyo Revenger] Đến Khi Chị Tan Vỡ
Chương 1
Dưới tiếng gào thét như muốn xé toạc màng nhĩ, Takemichi đứng lặng giữa biển người, tim đập dồn dập như thể sắp vỡ tung.
Không khí đặc quánh mùi mồ hôi, thuốc lá, tiếng hò hét hỗn loạn.
Cậu hoang mang nhìn quanh, mọi thứ đều lạ lẫm mà cũng quen thuộc đến rợn người.
Hanagaki Takemichi
Gì đây?
Cậu lắp bắp, giọng khản đặc, mắt đảo điên cuồng như muốn tìm một cái phao cứu sinh giữa cơn hỗn loạn.
Cậu lục túi, run tay móc ra chiếc điện thoại gập màu đen cũ kỹ quen thuộc từ hơn một thập kỷ trước.
Màn hình vừa sáng lên, ánh sáng xanh nhạt phản chiếu lên khuôn mặt đang tái đi của cậu.
Đúng là cậu lại quay về quá khứ rồi, quả nhiên chỉ cần bắt tay với Naoto là cậu có thể đi xuyên thời gian.
Còn chưa kịp hiểu mô tê gì, cái thằng ất ơ nào đó đã lao đến và đấm mạnh vào má cậu, và rồi cậu ngất.
Khi tỉnh lại, bầu trời đã nhuốm màu vàng cam.
Và bây giờ Takemichi mới nhớ ra là đã có chuyện gì sau khi nhìn thấy đám người Kiyomasa.
Còn chưa kịp hiểu mô tê gì, một cú đấm như trời giáng bất ngờ ập tới.
Một thằng ất ơ nào đó lao đến, không nói không rằng, thẳng tay đấm vào má Takemichi.
Mắt cậu tối sầm lại, tiếng ồn ào xung quanh như bị bóp nghẹt rồi biến mất.
Khi mở mắt ra, ánh sáng đầu tiên đập vào mắt là sắc cam nhạt của hoàng hôn.
Bầu trời đã nhuốm màu chiều, những tia nắng cuối cùng lặng lẽ len qua khung cửa sổ vỡ, rọi lên sàn bê tông bụi bặm.
Takemichi nhăn mặt, lồm cồm ngồi dậy, đầu đau như búa bổ.
Phải mất vài giây, cậu mới nhớ lại mọi chuyện.
Ánh mắt đảo quanh, và khi nhìn thấy đám người Kiyomasa đứng lố nhố phía xa với vẻ mặt khinh khỉnh và bộ đồng phục học sinh quen thuộc, cơn rùng mình lập tức chạy dọc sống lưng Takemichi.
Thời điểm này, cậu đang là nô lệ của bọn nó.
Quán nướng đêm ồn ào vô cùng, tiếng người gọi món, tiếng lửa xèo xèo trên bếp nướng hoà lẫn trong mùi khói thơm lừng tạo thành một hỗn hợp náo nhiệt đến ngột ngạt.
Emera đứng giữa đám đông, rít một hơi thuốc dài, chậm rãi bước ngang qua dãy bể hải sản.
Nước trong bể ánh lên dưới ánh đèn vàng, đám hải sản tung tẩy bơi qua bơi lại, thịt căng mọng, nhìn mà phát thèm.
Dù đã ăn tối, nhưng nhìn đám hải sản tươi roi rói kia, dạ dày cô như hơi động đậy.
Đám hải sản này là tiền của cô.
Emera nhếch mép, tự nhủ thế rồi quay đầu hét với vào bếp.
Gushiken Emera
Nhanh tay nhanh chân lên!
Gushiken Emera
Khách mà phàn nàn thì trừ lương đấy!
Dứt lời, cô lại rít thêm một hơi thuốc nữa, lần này sâu hơn, rồi quăng tàn thuốc vào chiếc gạt tàn gần đó.
Không khí lại tiếp tục xao động vì tiếng lửa nướng thịt và mùi thơm lan ra từng ngóc ngách.
Lúc này, âm thanh gầm rú của động cơ vang lên như tiếng sấm giữa đêm.
Một dàn mô tô phóng đến, đèn pha rọi thẳng vào trong quán khiến ai nấy đều quay đầu nhìn.
Emera cũng không ngoại lệ, ánh sáng đột ngột buộc cô phải nheo mắt lại, che một phần mặt bằng mu bàn tay.
Chưa đầy năm phút sau có mười người bước vào quán, đồng phục đen thêu chỉ vàng bước vào.
Tóc tai đủ màu, kỳ dị và là cái kiểu mà chỉ cần nhìn thôi là biết không dễ dây vào.
Dẫn đầu là một nhóc con có vóc dáng không cao, nhưng khí thế lại như đè xuống cả căn phòng.
Những sợi tóc vàng nhạt bay nhè nhẹ trong gió, hai tay nhét túi quần, dáng vẻ thờ ơ pha lẫn kiêu ngạo.
Và người đang bước vào với vẻ lười biếng kia, không ai khác ngoài Tổng trưởng Touman – Mikey – Sano Manjiro.
Nhân viên thấy khách đến thì vội vàng chạy ra đón, nhưng giữa đường đã bị Emera giơ tay chặn lại.
Nhân vật tổng hợp (Nữ)
Có chuyện gì sao Gushiken?
Nhân viên ngập ngừng hỏi, ánh mắt hoang mang.
Ánh mắt cô vẫn dán chặt vào đám người Touman vừa mới ổn định chỗ ngồi ở dãy bàn sát tường.
Lát sau, cô mới quay đầu lại, giọng nói không lớn nhưng vang rõ ràng trong cả quán.
Gushiken Emera
Không cần tiếp.
Gushiken Emera
Hôm nay quán đóng sớm.
Draken vừa mới mở miệng định gọi nhân viên ra ghi món khựng lại giữa câu nói.
Vẻ mặt sững sờ trong tích tắc, rồi ánh mắt sắc bén dần chuyển hướng về phía Emera.
Không khí trong quán đột nhiên như chìm xuống, im lặng đến mức nghe rõ cả tiếng than nóng lách tách dưới vỉ nướng.
Đám người Touman lập tức ồn ào bàn tán.
Baji Keisuke
Chuyện gì đây?
Hayashida Haruki (Pahchin)
Bị đuổi hả?
Mitsuya Takashi
Có vẻ là vậy.
Đơn giản là bọn họ vừa mới đến, mông còn chưa ngồi nóng thì chủ quán đã bảo hôm nay quán đóng sớm, đến Pachin có não đầu óc đặc hơn cháo đá, cũng hiểu ra liền.
Bên kia, nhân viên nhìn Emera với ánh mắt hoang mang như thể cô vừa được vớt từ một phi thuyền từ ngoài vũ trụ rơi xuống.
Nhìn đến mức chính cô còn tưởng mình là sinh vật đột biến gen mới bị phát hiện, chuẩn bị được đưa vào phòng thí nghiệm để mổ xẻ và viết luận văn tiến sĩ.
Nhân vật tổng hợp (Nữ)
|| Sao hôm nay chị lại đóng cửa sớm thế? ||.
Nhân vật tổng hợp (Nữ)
|| Không kiếm tiền nữa hả? ||.
Nhân vật tổng hợp (Nữ)
|| Em nhớ chị yêu tiền hơn mạng mà? ||.
Dĩ nhiên chỉ là gào thét trong lòng, chứ có cho thêm cả trăm lá gan cũng chẳng ai dám mở miệng hỏi thật.
Một số khách khác đang ăn giữa chừng nghe tin quán sắp đóng cũng bắt đầu ngơ ngác, rồi ồn ào cả lên như thể tai họa giáng xuống.
Nhưng Emera chẳng buồn để tâm.
Đám người kia có thể ngạc nhiên, có thể bực bội, có thể lèm bèm gì đó và tuyệt nhiên cô đéo có hoàn tiền nên tai cô lọc tiếng đời như gió lùa qua cửa sau, vô hình và vô nghĩa.
Thứ duy nhất cô để tâm lúc này là thằng nhóc bự tổ bố đang đứng ngay trước mặt.
Draken cao tầm mét tám mấy, bả vai rộng và bắp tay nổi rõ gân, là kiểu cơ thể không thường thấy ở mấy thằng choai choai.
Tóc vàng tết sát da đầu, bên thái dương xăm một con rồng đen sì, trông như thể nó sắp bò ra khỏi da và ngoạm thẳng vào mặt ai đó.
Emera bật lửa tạch một cái, đưa lên môi rít một hơi rồi nhả khói thẳng vào không khí đặc quánh mùi thịt nướng và bia rẻ tiền.
Gushiken Emera
Đi đi, hôm nay quán này đóng sớm.
Draken từ trên cao nhìn xuống chủ quán tóc đỏ, ánh mắt của người kia lặng lẽ và lạnh nhạt như mặt hồ giữa đông.
Ryuguji Ken (Draken)
Chị là chủ quán?
Câu trả lời gọn lỏn lại khiến đám Draken càng cảm thấy kỳ lạ, cái kiểu trả thời dửng dưng của đối phương như thể việc đứng giữa một đám bất lương máu lửa không khác gì ngồi nhặt rau trong bếp.
Ryuguji Ken (Draken)
Bọn này chỉ đến ăn thôi, không có quấy rối khách hàng hay gây sự gì hết.
Ryuguji Ken (Draken)
Thì tại sao chị lại đuổi bọn tôi?
Gushiken Emera
À, chuyện này đơn giản thôi.
Gushiken Emera
Tôi không thích bán đồ cho một đám nhóc miệng còn mùi sữa.
Comments