Chương 3

Đêm hôm ấy, sau khi rời bệnh viện, Phong Hào ngồi một mình bên ô cửa sổ, nhìn dòng người phía dưới lững lờ trôi qua trong ánh đèn đường mờ nhạt.
Anh tưởng mình đã quen với cô đơn.
Nhưng cái tên “Thái Sơn” lại dễ dàng khơi dậy mọi thứ anh chôn sâu nhất.
Dù hôm nay người đó nhìn anh với ánh mắt đầy sợ hãi và ngây dại, thì với Phong Hào… đó vẫn là cái tên gắn với những năm tháng đen tối nhất đời mình.
_____
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
Ê Phong Hào, lại đây cái coi.
Năm lớp 11.
Một lớp học nổi tiếng giỏi giang nhưng không thiếu những trò trêu chọc độc miệng. Phong Hào là học sinh mới chuyển từ trường khác đến, lầm lì, ít nói, có phần yếu đuối và dễ dàng trở thành mục tiêu.
Thái Sơn - lớp phó học tập, người mà bất kỳ ai trong lớp cũng biết tên. Thành tích tốt, ngoại hình nổi bật, lạnh lùng và sắc sảo. Cũng chính người ấy là lý do Phong Hào bắt đầu mỉm cười với mỗi buổi sáng đến lớp.
Thành tích của hắn ai cũng nể. Cũng chính vì thế, những câu nói của Thái Sơn… lại càng có sức nặng hơn hàng trăm cú đánh.
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
Trông cậu lúc nào cũng như con mèo ướt ấy nhỉ.
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
Không nói không rằng, yếu xìu.
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
Cậu định bám ai để được bảo vệ trong lớp này đây?
Dù thế, anh vẫn thích hắn.
Anh giữ cảm xúc đó thật kín.
Lặng lẽ dõi theo, vui khi người ấy được điểm cao, buồn khi thấy người ấy mệt mỏi.
Anh từng nghĩ, chỉ cần yêu đơn phương, thì sẽ không ai bị tổn thương.
Nhưng anh sai rồi.
Một lần bất cẩn. Một lần duy nhất, dòng tin nhắn chưa gửi trong điện thoại bị phát hiện khi bạn cùng bàn tò mò cầm máy anh.
Và như hiệu ứng domino, chỉ vài ngày sau, cả lớp đều biết.
Tin đồn: Phong Hào thích Thái Sơn.
Anh trở thành đề tài cười cợt trong mỗi giờ giải lao.
Học Sinh
Học Sinh
Ê Hào, hôm nay thả thính ai vậy?
Trần Phong Hào
Trần Phong Hào
Học Sinh
Học Sinh
Thái Sơn ơi, coi chừng bị dính rồi kìa!
Phong Hào không dám nhìn ai, không dám phản kháng.
Anh chỉ hi vọng người đó sẽ giữ im lặng.
Chỉ cần hắn không nói gì, anh sẽ chịu được mọi thứ.
Nhưng rồi, hôm đó đến.
Giờ ra chơi, ngay giữa sân trường, Thái Sơn bước tới trước mặt anh, ánh mắt sắc lạnh hơn bao giờ hết.
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
Tôi nói cho cậu biết, tôi không phải loại dễ bị lợi dụng cảm xúc.
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
Cậu thích tôi? Tưởng tôi sẽ thấy cảm động chắc?
Trần Phong Hào
Trần Phong Hào
/sững sờ/
Từng chữ như kim châm vào tai, anh muốn bỏ đi. Nhưng Thái Sơn không để yên.
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
Loại như cậu… chỉ nên thích người trong trí tưởng tượng thôi.
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
Tôi sẽ không bao giờ thích một thằng yếu đuối như cậu, đừng làm tôi ghê tởm nữa.
Mọi người cười.
Một vài đứa huýt sáo.
Trần Phong Hào
Trần Phong Hào
/chết lặng/
Anh không khóc, không phản ứng.
Nhưng anh đã chết đi trong lòng từ khoảnh khắc đó.
_____
Tối hôm đó, Phong Hào về nhà, cắt phăng tóc mình trước gương.
Mẹ anh khóc, nhưng không hiểu vì sao.
Anh không nói gì, chỉ xin chuyển trường.
Và anh biến mất khỏi cuộc đời Thái Sơn, như một bóng mờ chưa từng tồn tại.
_____
Hiện tại.
Trần Phong Hào
Trần Phong Hào
/ngồi lặng trong phòng bệnh, nhìn hắn đang ngủ/
Gương mặt hắn giờ đây bình yên, có phần ngây ngô không hề giống với kẻ đã từng đạp nát lòng anh.
Trần Phong Hào
Trần Phong Hào
/lẩm bẩm/ sao cậu lại chỉ nhớ mỗi tôi chứ?
Trần Phong Hào
Trần Phong Hào
Trò đùa của số phận sao mà độc ác vậy chứ…
_____
Lúc Thái Sơn tỉnh dậy, hắn lại tìm Phong Hào, ánh mắt như đứa trẻ hoảng loạn bị bỏ rơi.
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
Hào à… tôi mơ thấy cậu khóc.
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
Cậu từng khóc đúng không?
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
Tôi… tôi đã làm gì cậu à? /mắt đỏ hoe/
Trần Phong Hào
Trần Phong Hào
/quay mặt đi/
Anh không trả lời. Nhưng nước mắt cứ thế trào ra, nóng hổi.
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
Tôi xin lỗi nếu đã làm cậu buồn… /thì thầm, nắm lấy tay anh/
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
Tôi… không biết mình là ai.
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
Nhưng nếu tôi từng khiến cậu khóc… tôi thật sự xin lỗi.
Trần Phong Hào
Trần Phong Hào
Không, Thái Sơn /gỡ tay hắn ra/
Trần Phong Hào
Trần Phong Hào
/giọng run rẩy/ cậu không khiến tôi buồn đâu. Cậu khiến tôi… muốn biến mất khỏi thế giới này.
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
/chết lặng/
Hắn không hiểu hết, nhưng có điều gì đó trong tim hắn đau nhói.
Trần Phong Hào
Trần Phong Hào
/đứng dậy/
Trần Phong Hào
Trần Phong Hào
/bước ra khỏi phòng/
Anh như đang chạy khỏi quá khứ, thứ đang sống lại từng ngày trong thân xác người con trai mất trí nhớ ấy.
Hot

Comments

Kng

Kng

anh ơi.. fic kia nó vại mà fic nài nó cũng vại hả Wren? Mong là ngược trước ngọt sau như fic Chàng vợ câm đy chứ mấy nay đói cốt kiểu nài

2025-05-23

3

Kng

Kng

"Domino" Dương domino hã☺

2025-05-23

3

#☁︎⋆。˚ | embes Rii♡ෆ

#☁︎⋆。˚ | embes Rii♡ෆ

sao h nói chuện cọc lóc z☺️

2025-05-21

4

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play