Chương 4

Thái Sơn không còn là người mà Phong Hào từng biết.
Ít nhất là… hiện tại không phải.
Từ cái cách hắn rụt rè gọi tên anh mỗi lần tỉnh dậy, đến nụ cười có phần ngây ngô khi thấy anh mang trái cây tới.
Từ cái cách hắn mím môi, khẽ cúi đầu khi anh lườm mình, cho tới đôi mắt thoáng lúng túng khi không biết cầm đũa đúng chiều.
Mọi thứ… chẳng giống Thái Sơn năm xưa chút nào.
Trần Phong Hào
Trần Phong Hào
/đứng trước cửa phòng bệnh, nhìn qua tấm kính trong suốt/
Thái Sơn đang cúi gập người, loay hoay với cái tô bột màu trắng, tay áo bệnh nhân xắn đến khuỷu, bàn tay vụng về khuấy đảo.
Trên bàn còn có túi đường, vài cái cupcake giấy, một ít bơ lỏng và… sách hướng dẫn nấu ăn mở sẵn ở trang “bánh bông lan cơ bản”.
Vì đây là phòng VIP, nên sẽ có một số dụng cụ, có thể hiểu như một nhà bếp thu nhỏ.
Trần Phong Hào
Trần Phong Hào
/định quay đi/
Nhưng rồi bước chân không nhấc nổi.
_____
Cạch!
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
/ngẩn đầu/
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
A… Hào! /cười hì hì, hai má dính chút bột trắng/
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
Tôi tưởng cậu không tới.
Trần Phong Hào
Trần Phong Hào
/nhíu mày/ cậu đang làm gì vậy?
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
Tôi làm bánh cho cậu.
Trần Phong Hào
Trần Phong Hào
Mấy món này ở đâu ra?
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
Tôi nhờ họ mua giúp.
Trần Phong Hào
Trần Phong Hào
/nhướng mày/
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
Tôi không nhớ rõ… nhưng sáng nay ngủ dậy, tự dưng trong đầu hiện lên hình ảnh cậu ăn bánh.
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
Lúc đó, cậu cười.
Giọng hắn nhẹ tênh. Nhưng với Phong Hào, nó nặng như tảng đá nặng đè lên ngực.
Anh đã từng cười với hắn rất nhiều.
Là cười trong im lặng, là cười một mình, là cười ngốc nghếch khi nhìn người đó từ xa.
Để rồi cũng là người đó… tước đi luôn khả năng cười của anh.
Trần Phong Hào
Trần Phong Hào
/bước tới, nhìn đống nguyên liệu bày bừa/
Trần Phong Hào
Trần Phong Hào
Cậu biết làm không?
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
Không /gãi đầu/
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
Tôi tra Google, nhưng vẫn thấy khó… tôi không quen tay.
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
/chìa một cái cupcake còn sống dở/
Chiếc bánh méo mó, bề mặt cháy xém, trên đó là ít kem tươi, trang trí bằng một trái dâu nhỏ.
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
Đây là cái đầu tiên tôi làm thành công… à không, chỉ là ăn được.
Trần Phong Hào
Trần Phong Hào
/nhìn chiếc bánh/
Trần Phong Hào
Trần Phong Hào
/ngước lên nhìn hắn/
Trần Phong Hào
Trần Phong Hào
Cậu nghĩ… vài cái bánh sẽ khiến tôi quên chuyện cũ à?
Trần Phong Hào
Trần Phong Hào
Rằng tôi từng bị cậu… làm cho đến mức không thể thở?
Gió đầu hè khẽ lùa qua khe cửa.
Căn phòng bệnh dường như chùng xuống.
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
/không nói gì, cụp mắt/
Một lát sau hắn mới lên tiếng, giọng nhẹ bẫng:
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
Tôi không biết mình trước đây là ai.
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
Nhưng nếu người đó đã làm cậu tổn thương đến vậy… thì tôi xin lỗi.
Trần Phong Hào
Trần Phong Hào
Tôi không cần cậu xin lỗi.
Trần Phong Hào
Trần Phong Hào
Tôi cần cậu nhớ ra… để ít nhất tôi biết sự thay đổi này là thật, không phải lớp mặt nạ ngây ngô giả tạo.
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
Tôi cũng muốn nhớ /vội ngẩn mặt lên/
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
Tôi muốn biết… vì sao tôi chỉ nhớ cậu..
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
Vì sao trong giấc mơ, cậu cứ khóc…
Trần Phong Hào
Trần Phong Hào
/ngẩn người/
Là anh từng khóc, là rất nhiều đêm cấp ba, gối anh ướt đẫm, là ngày anh chuyển trường, ngồi sau xe bố, tay cầm tờ giấy nhập học mà cười không nổi, là quãng thanh xuân bị dẫm nát bởi một thứ tình cảm non nớt, một người con trai anh từng nghĩ là ánh sáng.
Vậy mà giờ đây, ánh sáng ấy lại đang ngồi trước mặt, chìa một cái bánh méo xệch, nở một nụ cười đầy mong đợi.
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
Cậu ăn thử được không? /rụt rè hỏi/
Trần Phong Hào
Trần Phong Hào
Một lúc lâu sau.
Trần Phong Hào
Trần Phong Hào
/đưa tay cầm lấy cái bánh/
Trần Phong Hào
Trần Phong Hào
/cắn một miếng nhỏ/
Không ngọt, kem hơi chảy, cốt bánh thì khô. Nhưng… không tệ.
Trần Phong Hào
Trần Phong Hào
Tạm được.
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
/mắt sáng rực/ thật hả? Vậy mai tôi làm lại lần nữa, lần này chắc chắn ngon hơn!
Trần Phong Hào
Trần Phong Hào
/đặt cái bánh xuống đĩa, xoay người bước đi/
Anh không biết nên buồn hay nên tức, vì cái cảm giác ấm lên trong lồng ngực.
Thái Sơn quá khác. Dịu dàng, kiên nhẫn, cẩn thận, dễ thương đến mức khiến anh… sợ.
Sợ mình sẽ lại bị kéo vào.
Sợ mình sẽ tin rằng “cậu ấy đã thay đổi”.
Sợ đến ngày hắn nhớ ra… anh chỉ còn là một trò cười lần nữa.
Trần Phong Hào
Trần Phong Hào
/thì thầm/ cậu khác quá…
Trần Phong Hào
Trần Phong Hào
Nhưng tôi không thể tin.
_____
Trong phòng bệnh.
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
/lau tay bằng khăn ướt, ngồi xuống giường/
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
/mở điện thoại/
Hắn xem lại ảnh anh ăn bánh trong giây phút ngắn ngủi vừa rồi, góc nghiêng hơi cúi, miệng cắn nhẹ, mắt nhíu lại.
Nguyễn Thái Sơn
Nguyễn Thái Sơn
Dù cậu có tha thứ hay không… tôi cũng sẽ không để cậu khóc thêm lần nào nữa.
Hot

Comments

#☁︎⋆。˚ | embes Rii♡ෆ

#☁︎⋆。˚ | embes Rii♡ෆ

mất trí nhớ nhưng vẫn tra đc gg💀

2025-05-21

9

_shg.Salynie☆_

_shg.Salynie☆_

tưởng tượng thấy dthuong rồi✨️

2025-05-20

8

ミ★ ʟɪɴʜ soɴιc★彡🐱😸

ミ★ ʟɪɴʜ soɴιc★彡🐱😸

Cưng quá như trẻ con z🥺

2025-05-28

4

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play