#Âm Ký III:| Lụa Trắng Vương Huyết Đỏ | [17+]

#Âm Ký 𝐈𝐈𝐈: Lụa Trắng Vương Huyết Đỏ.
NovelToon
“Đèn dầu vừa vụt, trăng treo rớt xuống mái tàn… Cùng em, ta hoài niệm một kiếp chưa từng sống trọn.”
Hoàng, không gian dường như bị kéo căng giữa sự tĩnh lặng và âm u, khiến từng hơi thở cũng trở nên nặng nề. Bóng tối ôm trọn căn phòng, chỉ có ánh đèn lờ mờ từ chiếc đèn dầu run rẩy khẽ nhảy múa trên vách tường gỗ mục. Hắn Hoàng Đức Duy, người đứng đầu gia tộc với vẻ đẹp lạnh lùng dị thường, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao, vẫn giữ được nét thanh tú dù làn da trắng bệch như người chưa từng chạm ánh mặt trời.
Quang Anh nằm trên giường gỗ cũ, thân hình gầy guộc nhưng rắn chắc, từng hơi thở gấp gáp xen lẫn sự sợ hãi và bất lực. Em không cam lòng nhưng cũng biết mình không thể chống lại số phận gia đình, như một con cá nhỏ lạc giữa dòng xoáy cuồng nộ. Bàn tay hắn nhẹ nhàng chạm lên trán em, lạnh đến mức tưởng chừng xuyên thấu vào tâm can.
| Hoàng Đức Duy | - //Hắn//
| Hoàng Đức Duy | - //Hắn//
:“Ta không muốn cưỡng đoạt em.”
Giọng hắn trầm thấp nhưng đầy uy lực, mang theo chút gì đó vừa là lời an ủi vừa như lời cảnh báo.
| Hoàng Đức Duy | - //Hắn//
| Hoàng Đức Duy | - //Hắn//
:“Nhưng nếu em run… là em đồng thuận.”
Hắn thêm một câu, vừa là sự thách thức, vừa như một mồi lửa âm ỉ đang chờ bùng lên.
Quang Anh cắn chặt môi, nỗi đau không chỉ là thể xác mà còn là tinh thần, cảm giác bị trói buộc không thể thoát ra. Nhưng khi tay hắn khẽ vuốt ve gương mặt, ngón tay mảnh mai nhưng chắc chắn, lòng em bắt đầu xáo trộn một cách khó tả. Cảm giác lạ lùng len lỏi, vừa sợ hãi vừa kích thích mẫn cảm thể xác.
| Nguyễn Quang Anh | - //Em//
| Nguyễn Quang Anh | - //Em//
:“Anh..”
Em muốn gọi, nhưng miệng lại như khô rang, chỉ phát ra được tiếng thở ngắn không thành lời.
Hắn cúi xuống, môi chạm nhẹ vào cổ em, từng cái hôn như vết dao bén, vừa đau vừa kích thích. Hơi thở hắn là mùi thuốc lào pha lẫn mùi gì đó khó gọi tên, nồng nặc và ám ảnh.
Bên ngoài, gió đêm thổi qua khe cửa, tiếng rền rĩ như lời gọi của những oan hồn chưa yên. Trên nền gỗ cũ, ánh trăng lạnh lẽo chiếu xuống, tạo nên những bóng đen quái dị di chuyển như những bóng ma vô hình.
Hắn kéo em lại gần, ôm lấy thân hình nhỏ bé với một lực vừa đủ để không làm tổn thương nhưng đủ để em không thể rút lui.
Hắn cúi sát, mũi hít lấy vị tình ngọt thắm trên làn da em. Cái hương vị nồng ái ấy khiến hăn chẳng thế quên được, từng đường cong ấy, từng âm thanh ấy, và từng hơi thở gấp gáp pha phả vào cổ hắn. Đêm hôm ấy, người con trai ấy chính là em.
| Nguyễn Quang Anh | - //Em//
| Nguyễn Quang Anh | - //Em//
:“Ư..-Anh à..?”
Đôi môi hắn trượt nhẹ từ cổ xuống quai hàm, hôn khẽ từng chấm mực xanh tím trên da em dấu tích của một cuộc sống u ám và đầy bí ẩn.
| Hoàng Đức Duy | - //Hắn//
| Hoàng Đức Duy | - //Hắn//
[Hơi cau mày]
| Hoàng Đức Duy | - //Hắn//
| Hoàng Đức Duy | - //Hắn//
:“Vết này là..?”
Em chẳng dám đối hắn, lại càng thu mình lại hơn vết tích ấy là nỗi ô uất nhục lơn nhất kiếp này của em. Thân hắn, là một Nhị công tử cao quý chắc cũng không muốn chạm vào tâm thân này. Em chỉ che khuất đi nó bằng đôi bàn tay nhỏ nhắn ấy, bờ môi khẽ mím chẳng biết nói gì hơn..
Chẳng còn là cúc trắng, tiết hạnh bị vấy bẩn chẳng còn xứng với ai nữa. Gã vào đây chỉ vì chữ hiếu.
| Hoàng Đức Duy | - //Hắn//
| Hoàng Đức Duy | - //Hắn//
:“Tùy em.."
Đôi tay thô kệch ấy bắt đầu chạm vào hạ thân. Lúc ấy, trong đầu em lại truyền đến cái đêm đầy uất hận ấy, mấy người đó, cưỡng đoạt lấy thân em. Đau đớn lắm, vừa nghĩ tới em đã muốn chết quắc đi vì cảm thấy bản thân thật dơ bẩn. Em đánh liều, hất tay gã ra, nhưng ngay giây sau lại hối hận.. Nhưng đã muộn.
| Hoàng Đức Duy | - //Hắn//
| Hoàng Đức Duy | - //Hắn//
:“Hừm?.”
Đôi tay hắn dần trượt vào vạt áo lụa mỏng, vẽ những đường mềm mại lên ngực trần em như thể viết lên đó một khế ước bằng da thịt. Đầu ngón tay mân mê khung xương gầy gò, như thể chạm vào từng khổ ải em từng gánh.
Ngực chạm ngực. Da trần áp da trần. Từng nhịp tim đồng vọng vang lên như tiếng trống gọi hồn giữa rừng hoang.
| Nguyễn Quang Anh | - //Em//
| Nguyễn Quang Anh | - //Em//
:“Đức Duy..”
Quang Anh thì thầm, giọng nghèn nghẹn, mắt khép hờ mà nước mắt vẫn tràn ra nơi khóe.
Hắn hôn lên mí mắt em dịu dàng như một lời xin lỗi muộn màng. Và rồi, môi hắn lướt chậm xuống dưới, in dấu nơi xương quai xanh, lướt qua bờ ngực phập phồng, khiến cả người em co giật nhẹ như đang tan dần vào trong hắn. Từng nút áo bung ra khỏi khuy như chính ranh giới cuối cùng giữa “chống cự” và “thuận theo” bị xé nát.
| Hoàng Đức Duy | - //Hắn//
| Hoàng Đức Duy | - //Hắn//
:“Tân nương ngoan, ta sẽ không làm em đau..”
Quang Anh đưa tay lên che mặt, không biết là vì thẹn, hay vì nước mắt không dừng lại được. Nhưng thân thể thì chẳng cưỡng lại được những va chạm cứ thế đẩy đến vừa êm, vừa nóng, vừa đáng sợ như bị thiêu sống từ từ trong chậu lửa âm ty. Hắn đặt em nằm nghiêng, vòng tay kéo sát vào lòng mình như che chắn khỏi cả thế gian. Từng cái vuốt ve của hắn lên eo nhỏ, lên mặt đùi trắng nhợt, đều chậm rãi như dỗ một linh hồn hoảng loạn.
| Nguyễn Quang Anh | - //Em//
| Nguyễn Quang Anh | - //Em//
:“Ah..hức..-!”
Rồi môi hắn lại tìm đến môi em, lần này không còn dè chừng. Cái hôn ấy như khói thuốc quyện với máu nồng, đậm, thiêu cháy luôn cả khoảng trống trong tim em bấy lâu. Chăn chiếu không ngăn nổi tiếng thì thầm tha thiết, tiếng rên rỉ kìm nén, tiếng run rẩy hòa vào tiếng gió luồn qua mái rơm như một khúc tụng ca âm u vang lên giữa miền đất chưa yên giấc.
Thân em bị cưỡng chế, ghì chặt xuống giường trắng. Em cảm nhận được, thứ ấm nóng hờ vào hạ bộ, nhưng chẳng hay nó là gì.. chỉ biết mím chặt mắt run rẩy.
Phía sau truyền đến tiếng "phạch.." thân em giật run rồi khẽ thét lên một tiếng như xé toạc cả màng đêm tối.
| Nguyễn Quang Anh | - //Em//
| Nguyễn Quang Anh | - //Em//
:“H-Hức.. Không.. muốn..”
| Hoàng Đức Duy | - //Hắn//
| Hoàng Đức Duy | - //Hắn//
:“Chậc..”
Tiếng "Chậc.." khẽ ấy khiến em sợ hãi, như là bản thân vừa phạm phải tội trời đáng vậy. Chỉ đành vớ lấy tấm vải trắng nhét vào miệng để không thốt ra mấy lời ấy nữa.
Lần này hắn mới thật sự khó chịu, hắn lật thân em lại lấy miếng vải ra rồi khẽ nói.
| Hoàng Đức Duy | - //Hắn//
| Hoàng Đức Duy | - //Hắn//
:“Đừng thế, Nhị công tử muốn nghe giọng em."
Em nhìn người trước mặt, môi khẽ động nhưng chẳng thốt lên lời nào. Đành quên đi.
Mọi chuyện vẫn tiếp tục, hắn áp tay lên tấm lưng nhỏ nhắn ấy, khẽ nâng lên rồi áp sát gần em. Đôi môi họ chạm nhẹ vào nhau, môi trên ngậm lấy môi dưới một cách từ tốn, đầy vị tình trong từng cử chỉ trong miệng lưỡi.
Trong cái ôm lạnh lùng mà dịu dàng ấy, Quang Anh thả trôi mọi nỗi đau, trao gửi cả niềm tin mong manh. Hắn nâng niu, khám phá từng đường cong mảnh mai của em, như thể sợ một lần chạm là sẽ mất. Đêm ấy, giữa đất trời âm u và lạnh lẽo, hai con người đã thầm thì bên nhau bằng ngôn ngữ chỉ có thể cảm nhận qua da thịt và hơi thở.
#.|Chú bút gãy ngòi… ái lạc chưa khô giữa lằn ranh tử sinh.|
Hot

Comments

#'𝙏𝙚𝙖𝙙 . ୨୧

#'𝙏𝙚𝙖𝙙 . ୨୧

đã chếch rồi còn vậy nữa🤱

2025-05-21

3

Autum Pngan🌊🐋

Autum Pngan🌊🐋

đùaa , canh tận 12g khuya ko thấy , sáng mai mới thấy thì ko đc top 1😭

2025-05-21

4

Emyeu CapRhyy.

Emyeu CapRhyy.

Very gụt chọp, tặng Hân 2 bông nè.💕

2025-05-21

4

Toàn bộ
Chapter

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play