RHYCAP | CHA ĐẺ CỦA ÔNG KẸ
2. Chúng Ta Vẫn Còn Nhau - Nhưng Không Cùng Giấc Ngủ
Thời gian trôi qua như một vệt máu loang chậm trên nền đá lạnh. Mười lăm phút không còn là đơn vị đo lường, mà là từng nhịp kéo dài vô tận của sự im lặng căng thẳng. Kim đồng hồ rít lên khe khẽ mỗi lần dịch chuyển, như tiếng móng tay cào vào mặt gương đã mờ sương.
Không gian vẫn tối, nhưng tối theo cách lạ lùng - như thể bóng đêm đang sống, đang thở chầm chậm quanh từng đồ vật, từng góc phòng. Không có tiếng động, ngoại trừ tiếng gì đó rất khẽ... như một hơi thở không thuộc về ai trong phòng.
Mỗi phút qua đi, không đem lại sự bình yên mà chỉ khiến không khí đặc quánh hơn, như thể chính thời gian cũng đang sợ hãi, cố gắng rút lui từng chút một. Và trong mười lăm phút ấy, chẳng ai thật sự chắc mình còn là kẻ duy nhất đang thức… hay đang sống.
Hoàng Đức Duy
// vừa ẵm cậu, vừa hát ru //
Hoàng Đức Duy
À ơi, con ngủ cho ngoan,
Đừng nghe tiếng gõ từ trong vách tường.
Dưới giường có kẻ đang nhường,
Chỗ cho con mộng, chỗ cho đêm buông...
Tiếng khóc oe oe vang lên chẳng hẳn vì đói, cũng không hẳn vì sợ - mà như một lời gọi mơ hồ từ nơi xa xăm nào đó.
Âm thanh ấy không trong trẻo như tiếng trẻ thường, mà khàn khàn, dai dẳng, day dứt như thể từng hơi thở phải len qua một lớp sương dày đặc, lạnh ngắt. Mỗi tiếng oe vang lên là một nhịp gõ vào khoảng không, vọng mãi trong bóng tối như đang tìm kiếm thứ gì… hoặc ai đó… đã từng ở đây, rồi biến mất.
Day dứt đến mức khó chịu.
Nguyễn Quang Anh
// thở phào một hơi //
Nguyễn Quang Anh
Đức Duy, để anh ru Duy Anh cho, em nghỉ ngơi đi.
Nguyễn Quang Anh
Không nhưng nhị gì hết, em muốn bị phạt sao?
Hoàng Đức Duy
// khựng lại //
Ký ức ùa về như một cơn mưa ẩm mốc rơi xuống giữa căn phòng chật chội, khiến lồng ngực em thắt lại từng cơn. Em nhớ những ngày chỉ cần lỡ một ánh nhìn sai, một câu nói trái ý… là đã khiến anh nổi giận.
Giọng nói của anh khi đó không còn là của người em từng yêu - nó lạnh, sắc như kim loại cào lên da thịt.
Cái ôm ngày ấy không phải để an ủi, mà là để giữ chặt, để khiến em không vùng vẫy được. Bàn tay từng dịu dàng đã hóa thành xiềng xích.
Em nhớ rõ ánh mắt lạnh tanh, lời nói như lưỡi dao nhỏ từng lát, từng lát cắt vào niềm tin mình còn sót lại.
Mỗi lần như thế, em không khóc nữa - không phải vì mạnh mẽ, mà vì nước mắt đã cạn.
Em thu mình, học cách im lặng, học cách không thở mạnh, không mơ mộng. Và rồi, bóng tối trở thành bạn đồng hành, còn ánh sáng… lại là thứ khiến em thấy đau.
Thời gian đó, em không sống - chỉ tồn tại, như một cái bóng câm lặng trong chính câu chuyện của mình. Trầm cảm chẳng đến bằng tiếng sấm, mà bằng sự im lặng kéo dài, đến mức cả tiếng tim đập cũng trở nên dư thừa.
Hoàng Đức Duy
// nuốt ực //
Hoàng Đức Duy
Vậy, em cảm ơn.// chuyển cậu sang vòng tay anh //
Nguyễn Quang Anh
Như vậy từ đầu có phải tốt.// bế bổng cậu lên //
Hoàng Đức Duy
// thấp thỏm //
Nguyễn Quang Anh
// liếc em //
Nguyễn Quang Anh
Sao? Lo à? Vậy trả em đấy, anh chẳng muốn giúp khi đối phương không cần.
Hoàng Đức Duy
K-không có! Em chỉ là hơi..
Nguyễn Quang Anh
Em nghĩ anh là trẻ con chắc? Em nghĩ anh tin lời em nói ra?
Hoàng Đức Duy
Em xin lỗi.// cúi gằm //
Nguyễn Quang Anh
Về phòng của mình đi.
Hoàng Đức Duy
Vâng, nhưng em muốn hỏi anh một câu trước khi đi.
Hoàng Đức Duy
Đêm nay, anh có ngủ với em nữa không ạ?
Nguyễn Quang Anh
Không, đi đi.
Hoàng Đức Duy
// hụt hẫng //
Hoàng Đức Duy
Tại sao thế?
Hoàng Đức Duy
Vì bạn ấy sao ạ?
Nguyễn Quang Anh
Anh nói em đi đi, đừng lo chuyện bao đồng!
Hoàng Đức Duy
Nhưng em với anh là vợ chồng, chúng ta đã có một con rồi đấy. Chả nhẽ mối quan hệ như này.. không đáng để lo ngại sao?
Nguyễn Quang Anh
Ais, đi ngủ đi! Em lải nhải câu này mấy lần rồi.
Hoàng Đức Duy
Em, lải nhải?
Hoàng Đức Duy
Được rồi, em sai. Em xin lỗi anh, xin lỗi anh rất nhiều, đáng ra em không nên xía vào chuyện của anh.
Nguyễn Quang Anh
Em nói như kiểu anh ép em nói vậy?
Hoàng Đức Duy
// quay lưng bỏ đi //
Nguyễn Quang Anh
// dõi theo bóng người nhỏ bé của em //
Nguyễn Quang Anh
Suốt ngày cãi với chả vã!
Nguyễn Quang Anh
Vợ chồng sao? Hah, chỉ trên giấy tờ thôi.
Bán mình cho tư bản - An
hehe.
Bán mình cho tư bản - An
hết chương 2.
Bán mình cho tư bản - An
chúc mọi người buổi tối an lành ạa.
Comments
Duck Dii ›‹
Đổi nam chính đc r đó ^^
2025-05-21
1
𝐄𝐦𝐢𝐚 ✰
ok, mai cưới Đức Duy.
2025-05-22
1
Sei day oii?
Ra tòa được rồi đó
2025-05-22
1