RHYCAP | CHA ĐẺ CỦA ÔNG KẸ
1. Mở Đầu Của Chuỗi Ngày Địa Ngục
Bán mình cho tư bản - An
Yeh, hii.
Bán mình cho tư bản - An
Không muốn lòng vòng nhiều lời. Nên vào thẳng truyện luôn.
Bán mình cho tư bản - An
Và An cũng có một mong muốn nhỏ khi đọc truyện cho mọi người.
• 1. Truyện không có thật.
• 2. Nhân vật " kẹ " trong truyện là hoàn toàn hư cấu.
• 3. Idea 100% by me. Không coppy, sao chép dưới mọi hình thức.
• 4. Không H, không tình tiết phản cảm quá mức.
• 5. No otp, không hợp gu, xin next.
• 6. Nhận mọi góp ý, tích cực - tiêu cực, nên mong mọi người khi thấy sai sót có thể bình luận.
• 7. Truyện sẽ có những khúc cua, bẻ lái gắt. Có thể gây khó chịu cho độc giả.
• 8. Truyện thuộc thể loại ABO.
Bán mình cho tư bản - An
Vâng, cảm ơn. Vào truyện thôi.
- Đêm.
Tôi đánh thức con khỏi giấc mơ có ông kẹ. Còn hắn… hắn ru con ngủ bằng tiếng đàn.
- Phím trắng là móng tay tôi,
phím đen là nơi hắn chôn giấu lời nói dối.
- Hắn nói yêu tôi.
Đã từng.
Rất khẽ.
Như cách người ta thì thầm trước khi tiễn ai đó vào mộ.
- Nhưng giữa tim hắn,
ông kẹ đang cười.
Cười bằng hàm răng của người mà tôi từng yêu,
và đôi mắt chưa từng chớp khi nhìn con tôi khóc.
- Và đứa con – là cái giá tôi phải trả để biết rằng:
" Yêu quỷ dữ, chính là cách nhanh nhất để biến mình thành tro tàn. "
Tiếng võng kẽo kẹt vang lên giữa đêm khuya tĩnh lặng, như một lời ru mục ruỗng vọng từ cõi u minh.
Âm thanh ấy không đều, lúc xa lúc gần, khi réo rắt như tiếng than khóc của linh hồn bị lãng quên, khi lại như một nụ cười khanh khách văng vẳng trong gió.
Nó len lỏi qua từng khe cửa, luồn vào tận đáy tim người nghe, lạnh toát sống lưng như có ai đó vô hình đang đung đưa võng - không phải để ngủ, mà để chờ đợi.
Nguyễn Quang Anh
// đẩy cửa bước vào //
Hoàng Đức Duy
// ngước lên, nhìn anh với đôi mắt long lanh như sắp khóc //
Nguyễn Quang Anh
Nhóc Duy, em sao thế?// lại gần, ngồi cạnh //
Cánh tay lạnh như sương đêm chậm rãi vòng qua eo, nhẹ nhàng đến rợn người, như thể không phải từ một con người sống, mà là từ một ký ức đã lâu mục rữa.
Không khí bỗng chùng xuống, làn da dưới lớp vải khẽ rùng mình, cảm giác như từng ngón tay vô hình đang mơn man lướt qua, không siết chặt, nhưng đủ để khiến tim đập lỡ một nhịp - như thể có ai đó, hay thứ gì đó, đang níu lấy, giữ lại… không cho rời đi.
Hoàng Đức Duy
Anh Quang Anh... em sợ.
Nguyễn Quang Anh
Lí do vì sao? Có chuyện gì đã xảy ra khi anh ra khỏi nhà?
Hoàng Đức Duy
...// mím chặt môi //
Hoàng Đức Duy
Duy Anh.. cứ liên tục rên rỉ, thậm chí là khóc òa lên. Nó chỉ về phía ban công, rồi mếu máo.
Hoàng Đức Duy
// nhìn vào chiếc võng //
Nguyễn Quang Anh
// nhìn em //
Nguyễn Quang Anh
Duy à, đừng lo lắng. Chắc chỉ là một biểu hiện nhỏ của tuổi mới thôi.
Tiếng sấm ầm ầm xé toạc bầu trời, như tiếng gào thét của oan hồn giận dữ.
Nó vang lên đúng lúc lời dối trá vừa buông khỏi miệng, như thể ông trời đang gầm lên phản đối, trút cơn thịnh nộ xuống kẻ cả gan che giấu sự thật.
Hoàng Đức Duy
// giật thót, nhìn ra cửa sổ //
Khi em chưa kịp định hình. Tiếng " oe... oe " một lần nữa vang lên.
Hoàng Đức Duy
// đưa tay vào võng, bế cậu ra //
| Cậu = con của em và hắn - Duy Anh |
Hoàng Đức Duy
Ngủ đi con, trăng treo đầu nấm,
Bóng ai qua rón rén ngoài sân.
Ba ru con bằng khúc mộng ngầm,
Canh khuya chớ gọi ai thầm ngoài sông.
Tiếng khóc của đứa trẻ đang lớn vang lên đầy tức tưởi, xé toạc màn đêm tĩnh lặng như vết rạch trên tấm vải mộng mị.
Nhưng khi câu ru khe khẽ cất lên - lặng lẽ, rờn rợn như hơi thở từ cõi khác - âm thanh ấy bỗng chững lại. Không một tiếng nấc.
Không một tiếng thở. Căn phòng chìm vào tĩnh lặng rợn ngợp, như chính đứa trẻ cũng nhận ra… không chỉ mình nó đang lắng nghe.
Nguyễn Quang Anh
// đứng lên, nhìn cậu //
Khi đứa trẻ đang nín khóc, hai bàn tay vẫn nắm chặt góc áo ẩm nước mắt. Thì người bố bước lại gần, nó ngẩng đầu lên, ánh mắt còn hoen đỏ. Nhưng rồi… cả thân người nó khẽ run bần bật.
Không phải vì lạnh. Không phải vì sợ bị la. Mà như thể… nó vừa nhìn thấy thứ gì đó không thuộc về nơi này.
Gương mặt bố - quen thuộc, gần gũi - bỗng khiến nó tái mét, môi mấp máy không thành tiếng, như thể đằng sau gương mặt ấy… là một ai khác.
Hoàng Đức Duy
// bắt gặp cảnh cậu run lên //
Hoàng Đức Duy
// nhíu mày, tỏ rõ vẻ khó hiểu //
Hoàng Đức Duy
Duy Anh? Sao con lại run sợ vậy?
Cậu quay đầu nhìn em. Đôi mắt hiện rõ hai chữ " sợ hãi ".
Bán mình cho tư bản - An
Truyện này khuyến khích mọi người nên đọc vào buổi đêm.
Bán mình cho tư bản - An
Đọc sáng, trưa, chiều thì... chưa đủ kịch tính.
Bán mình cho tư bản - An
Nói thế thôi.
Bán mình cho tư bản - An
Chương 1 vậy đủ wow chưa?
Bán mình cho tư bản - An
Có gì góp ý nhá.
Bán mình cho tư bản - An
Baii.
Comments
𝐄𝐦𝐢𝐚 ✰
Con của anh và em thì nên đặt là.. Mai An Tiêm nhé ?
2025-05-21
1
𝐄𝐦𝐢𝐚 ✰
Ok, wow quá wow, ku anh đã tê.
2025-05-21
1
Sei day oii?
Sao kêu off rồi lại ra fic mới😞..k soi acc k biết áaa
2025-05-21
1