Chap 3 – Phác Thảo Nỗi Cô Đơn

Chiếc bút chì trên tay Đức Duy chuyển động nhẹ như gió. Đường nét đầu tiên là khung cằm, gọn, rắn rỏi không quá cứng, cũng không quá mềm. Một gương mặt không dễ đọc. Một người đàn ông không dễ gần.
Trong ánh sáng vàng nhạt lọt qua ô cửa kính, Quang Anh vẫn ngồi im, tay đặt hờ lên đùi, lưng tựa thẳng. Gương mặt anh nghiêng về phía ánh nắng, đôi mắt khép hờ. Im lặng hoàn toàn.
Không gian giữa hai người yên đến nỗi nghe rõ tiếng bút chì sượt qua giấy.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Anh luôn giữ biểu cảm này khi ngồi với người khác à? // giọng thấp, không nhìn anh //
Câu hỏi vang lên sau gần mười phút yên tĩnh tuyệt đối. Không phải tò mò, mà giống như một thử thách nhỏ
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Không ai hỏi anh câu đó cả // mắt vẫn nhắm, khóe môi hơi nhếch //
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Vì không ai dám hỏi hay vì họ không quan tâm? // tay vẫn vẽ, môi khẽ cong //
Câu hỏi thứ hai nhanh và sắc như mũi kim. Không mang cảm xúc, nhưng đâm trúng một khoảng trống.
Quang Anh mở mắt, ánh nhìn hướng về phía cậu. Ánh sáng chiếu nghiêng làm nổi bật sống mũi cao và đôi mắt lạnh như gương. Nhưng trong giây lát, đôi mắt ấy khẽ chùng xuống.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Vì họ thích tưởng tượng hơn là hiểu sự thật // giọng trầm hơn, nhỏ hơn //
Anh nhìn Duy, đôi mắt không tránh né. Không phòng thủ. Một cái nhìn rất thật
Đức Duy ngẩng lên. Lần đầu tiên, cậu để mình chạm vào ánh mắt đó mà không né tránh, lặng vài giây
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tôi thấy mỏi thay anh // nhẹ giọng //
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Vì sao ? // ngạc nhiên nhẹ, hơi nghiêng đầu //
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Vì anh như đang sống trong một khung hình bị kéo dài mãi không có điểm kết, không thở ra được // giọng chậm, đều //
Câu nói không hoa mỹ, nhưng chạm sâu. Giọng cậu không mang ý thương hại, chỉ như một người đang nói ra điều mình “thấy được”.
Quang Anh im lặng. Tay anh siết nhẹ. Nhưng ánh mắt – lại mềm đi.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Em là người đầu tiên nhìn thấy điều đó // rất chậm rãi //
Lời thú nhận không lớn, nhưng đầy trọng lượng. Giống như một vết nứt đầu tiên trên bức tường kín.
Đức Duy không trả lời ngay. Cậu đặt bút xuống, đứng dậy, đi tới kệ sách, lấy ra một ly nước lọc rồi quay lại đưa anh.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Nếu anh không ngại, tôi sẽ cố gắng vẽ anh với một nụ cười thật sự // mắt không nhìn thẳng, nhưng giọng rất thật //
Quang Anh nhận ly nước. Tay chạm tay trong khoảnh khắc rất nhỏ. Ấm.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Anh nghĩ nếu có ai khiến anh cười thật… thì người đó sẽ giống em // nhìn sâu vào mắt cậu, nói khẽ //
Câu nói vừa dứt, tim Đức Duy hơi lệch một nhịp
Cậu quay đi, giấu đi vẻ bất ổn vừa thoáng qua. Rồi ngồi xuống ghế, tiếp tục vẽ.
Chiều đã ngả hẳn. Trong không gian thưa sáng, có hai con người đang từng bước gỡ bỏ phòng bị. Một người học cách nhìn thấy. Một người học cách được nhìn.

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play